Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1339 - Chương 1339: Man Di Xâm Lược, Chiến Trận Tập Kích, Máu Đỏ Biên Giới, Hứa Thanh Tiêu Dẫn Binh Xuất Chinh (10)

Chương 1339: Man di Xâm Lược, Chiến Trận Tập Kích, Máu Đỏ Biên Giới, Hứa Thanh Tiêu Dẫn Binh Xuất Chinh (10)

Trong kinh đô Đại Ngụy.

Sau khi một phong chiến báo được truyền đến.

Sắc mặt của Hứa Thanh Tiêu cũng có chút khó coi.

“Vương gia, biên cảnh thất thủ mười sáu thành, trăm vạn đại quân Man di, đã chiếm đóng xong, hiện đang tích trữ lương thực.”

Chiến báo truyền về.

Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, cuối cùng chiến báo hắn muốn nghe nhất cũng đến rồi.

“Truyền quân lệnh của bản vương.”

“Ngũ đại binh doanh, tập hợp ở biên cảnh.”

“bản vương đích thân dẫn binh, quyết chiến một trận với Man di.”

Hứa Thanh Tiêu cất lời, trực tiếp hạ xuống quân lệnh.

Nay Man di đã chiếm được mười sáu thành, muốn không ngạo mạn cũng khó.

Mà hiện giờ, một khi Đại Ngụy phái đi ngũ đại quân doanh xuất chiến, Man di nhất định cũng sẽ dốc toàn lực đánh, bao gồm cả Thiên lôi đại pháo xuất chiến.

Muốn chính thức đánh một trận đại chiến.

Mà trận này, Man di đợi đã lâu.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng chờ rất lâu rồi.

Cứ như vậy.

Năm ngày sau.

Tất cả bách tính Đại Ngụy đều thời thời khắc khắc quan sát trận đại chiến này.

Ở biên cảnh.

Từng tốp từng tốp đại quân tập hợp từ tứ phương bát hướng.

Hai mươi ba thành biên cảnh, sớm đã thay thành cờ của Man di.

Trong vòng năm ngày, Man di tiếp tục không kiêng nể gì tiến vào trong, lại thắng thêm được bảy thành, chiến tích đúng là không tệ.

Cũng chính bởi như vậy, Man di càng ngày càng điên cuồng khát máu.

Nhưng bọn chúng cũng không ngừng quan sát Đại Ngụy.

Nhận được tình báo Hứa Thanh Tiêu đích thân dẫn binh.

Liên quan đến Hứa Thanh Tiêu, Man di không thể xem nhẹ, thế là tập hợp đại quân ở khắp nơi, dự định chính thức đánh một trận đối chiến.

Trận đột kích có thể đánh tới đây đã không tệ rồi.

Trong lòng bọn chúng hiểu rõ, không thể tiếp tục đột kích nữa.

Sớm muộn gì hai nước cũng phải chính diện giao tranh.

Nay chẳng qua bọn chúng mới thắng được trận phủ đầu mà thôi.

Muốn thật sự đặt nền móng cho trận đại chiến, thì bắt buộc phải giao chiến chính diện.

Do đó, trăm vạn đại quân Man di, sớm đã chuẩn bị xong xuôi, một khi trận này giành thắng lợi, Đại Ngụy coi như thua một nửa rồi.

Cứ vậy.

Ngày hôm sau.

Cuối cùng, đại quân Đại Ngụy cũng tới, ngũ đại quân doanh, hai trăm vạn đại quân, xuất hiện trong khu vực biên cảnh, một bộ phận vào thành trấn an dân tâm, một bộ phận khác tập kết chiến trường.

Tập kết đến khu vực Thiên Lang sơn.

Cũng chính vào ngày hôm nay.

Đại chiến lập tức nổ ra.

Quân đội Đại Ngụy, quân đội Man di, tập trung ở Thiên Lang sơn, hai quân khí thế bừng bừng.

Tướng sĩ Đại Ngụy, trong mắt tràn đầy sát khí cũng căm phẫn.

Mà tướng sĩ Man di, lại tràn đầy tự tin, liên tiếp mấy ngày đại chién, bọn chúng đã giành được quá nhiều chiến thắng.

Trận chiến ngày hôm nay, bọn chúng tuyệt đối vẫn còn đầy tự tin.

Mà cũng chính vào hôm nay, Man di trực tiếp đáp lại Đại Ngụy.

Ý tứ đại khái rất đơn giản.

Nữ đế Đại Ngụy, ngu dốt vô đạo, tiên đế Đại Ngụy, tàn bạo bất nhân, trận chiến này là trận chiến báo thù cho Man quốc.

Trong Thiên Lang sơn mạch.

Hứa Thanh Tiêu cũng thong dong xuất hiện ở đây.

Hắn vừa đuổi đến nơi không tới quân doanh ngay.

Mà đi thẳng tới chiến trường.

Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.

Đại tướng quân tộc Man di, Đồ Lỗ cũng xuất hiện.

Thủ lĩnh hai quân xuất hiện, cục diễn ngay lập tức trở nên sát khí đùng đùng.

Một màn này, cũng bị vô số thế lực dõi theo.

Bọn chúng biết rõ, đại chiến sắp bắt đầu rồi.

...

Biên cảnh Đại Ngụy.

Thiên Lang sơn mạch.

Nơi đây vốn là đất biên cảnh của Đại Ngụy, là quốc thổ của Đại Ngụy.

Thế nhưng, Man di đột kích, đánh Đại Ngụy một trận khiến Đại Ngụy không kịp trở tay.

Nói một cách chính xác, cả Đại Ngụy này, trừ Hứa Thanh Tiêu, Quý Linh, còn có Hoài Ninh thân vương, những người còn lại hoàn toàn không biết gì về kế hoạch xâm lược của Man di.

Mấy người Trần Chính Nho biết, cũng chỉ là biết một phần nhỏ.

Còn về những thứ như đại pháo của Man di, bọn họ cũng không nắm rõ.

Trận chiến lần này rất nhiều người đã hi sinh, có tướng sĩ, có thường dân bách tính, những những hi sinh của họ đều là điều bắt buộc.

Khoảng thời gian này Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn phân vân do dự.

Liệu có cần thiết phải hi sinh những người này không.

Trên lí thuyết, hắn có thể mượn sức mạnh của Nhất phẩm Thần võ đại pháo, trực tiếp tấn công thẳng vào xào huyệt của Man di.

Nhưng kết quả của việc làm như vậy, chính là thả hổ về rừng.

Trăm vạn đại quân của Man di, với một quả đại pháo đầu tiên, nổ chết mười vạn tên là chuyện thường, nhưng đến khi bắn ra quả thứ hai, Man di nhất định sẽ lựa chọn trốn đi.

Chạy đến vương triều Sơ Nguyên, hoặc cũng có thể là vương triều Đột Tà.

Một khi trốn đến hai vương triều này, vậy thì coi như mọi chuyện đều đổ sông đổ bể rồi.

Người ta vừa không bị tổn thất quá nhiều, mà còn biết được vũ khí bí mật của Đại Ngụy.

Nếu như vậy thì Đại Ngụy không thua, nhưng cũng không hề thắng.

Kế hoạch của Hoài Ninh thân vương không chút sai sót, đây không phải tàn nhẫn, mà là đứng dưới góc độ vĩ mô, lựa chọn cái được cái mất.

Có những người được định sẵn phải hi sinh, dưới góc nhìn vĩ mô, sự hi sinh của mười mấy vạn người ở biên cảnh dùng để đổi lấy kết cục tàn diệt của Man di.

Cho nên trải qua một khoảng thời gian dằn vặt, Hứa Thanh Tiêu đồng ý với kế hoạch của Hoài Ninh thân vương.

Dù sao thì Hoài Ninh thân vương cũng không nói gì sai.

Chỉ là sai đúng là không sai, nhưng tức giận thì vô cùng tức giận.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu không phải căm phẫn vì Man di tuyên chiến, mà hắn nổi giận với những hành vi mà Man di đã làm.

Theo như ý của Hoài Ninh thân vương, buông bỏ năm thành ở biên cảnh, đại khái sẽ hi sinh khoảng mười vạn sinh mệnh.

Nhưng điều không ngờ tới là, Man di ngông cuồng phách lối, càn quét một đường, nay đã chiếm cứ hai mươi ba thành.

Đồ sát bách tính tướng sĩ ít nhất phải ba mươi vạn người.

Con số này là vì may mắn lúc trước Man di tấn công, khiến bách tính vùng biên cảnh có cảnh giác, cộng thêm tướng sĩ Đại Ngụy liều mạng bảo vệ nhân dân, nếu không thương vong sẽ càng nhiều hơn.

Đây là nợ máu.

Cũng đã vượt qua phạm vi mà Hứa Thanh Tiêu có thể nhẫn nhịn.

Nếu không thì, hắn cũng sẽ không làm tới mức này, đích thân dẫn binh chinh phạt.

Bình Luận (0)
Comment