Hai bên cùng dựng lên quân cơ đại doanh, đại quân hai phía đối đầu nhau.
Đã đến nước này, thì không còn cái gì gọi là đột kích nữa.
Người hành động trước, không chứng minh rằng người đó sẽ thắng.
Nếu chưa sắp xếp xong mọi chuyện, làm gì có chuyện nói đánh liền đánh được?
Tiến công chớp nhoáng, hoặc đánh phủ đầu đều có mục tiêu rõ ràng, giết xong là xong, nhưng thực sự đến mức trăm vạn đại quân giao chiến, tuyệt đối không đơn giản như vậy được.
Vào lúc này.
Thiên Lang sơn mạch.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, ngay lập tức, tất cả tướng sĩ Đại Ngụy ai nấy đều lộ ra vẻ kích động.
Những năm gần đây, Đại Ngụy chỉ tác chiến một lần, mà một lần đó, người cầm đầu chính là Hứa Thanh Tiêu của Đại Ngụy.
Một trận chiến phong vương.
Cộng thêm Hứa Thanh Tiêu còn là Á thánh Nho đạo, Thế tôn Phật môn.
Có thể nói địa vị của Hứa Thanh Tiêu, không chỉ là thần thoại trong lòng bách tính, mà trong mắt các tướng sĩ, Hứa Thanh Tiêu cũng là truyền thuyết.
Do đó, Hứa Thanh Tiêu vừa mới xuất hiện ở chiến trường, liền khiến cho chúng tướng sĩ trở nên hưng phấn cùng kích động.
Trước mặt trăm vạn đại quân.
Hứa Thanh Tiêu đứng giữa không trung.
Hắn yên lặng nhìn đám tướng sĩ Man di đứng trước mặt.
Tên nào tên nấy cũng cao to cường tráng, cưỡi trên thiết kị, từng khuôn mặt hung thần ác sát, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trong mắt còn tràn đầy sự khinh bỉ.
Có điều chúng chỉ đang diễn thôi.
Bọn chúng chẳng qua chỉ là tướng sĩ của Man di, Hứa Thanh Tiêu là Bình Loạn vương, hiện còn là Á thánh, vương gia của Đại Ngụy.
Một đám tướng sĩ cỏn con của Man di, sao dám coi thường Hứa Thanh Tiêu được?
Nhưng hai quân giao chiến, bọn chúng tất nhiên không thể thể hiện mình yếu thế, cũng phải giả vờ ra dáng vẻ không ngán gì Hứa Thanh Tiêu.
Ầm.
Ầm.
Ầm.
Cũng vào chính lúc này, cổng thành mở ra, một bóng người chầm chậm xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
Là đại tướng quân Đồ Lỗ.
Đại tướng quân của Man di.
Hắn ta là một vị Nhị phẩm Võ giả, có điều không phải là Nhị phẩm tuyệt phẩm, chỉ mới gần chạm tới Trung kì Nhị phẩm mà thôi, đã không thể tiếp tục đột phá thêm được nữa rồi.
“Đại tướng quân uy võ.”
Ngay sau đó, âm thanh từ trăm vạn đại quân Man di vang lên, bọn chúng dùng hết sức mình thét lớn.
Cổ vũ quân tâm, thậm chí còn dùng tiếng Đại Ngụy cao giọng hô, đây là một kiểu khiêu khích.
“Đại Ngụy vô địch.”
Có điều, giọng nói của tướng sĩ Đại Ngụy, cũng ngay lập tức vang lên, đồng thanh một lòng, khí thế long trời lở đất, chấn động trời cao.
Vào thời khắc này.
Bình Loạn vương của Đại Ngụy.
Đại tướng quân Man di.
Sự tồn tại cao nhất của hai quốc gia đã xuất hiện, đều là sự tồn tại dưới một người, trên vạn người.
Hai người nhìn thẳng về phía nhau.
Tản ra khí thế kinh diễm không gì sánh được.
Đại quân hai bên đều chăm chú quan sát, động thời các đại thế lực trong thiên hạ cũng theo dõi không rời trận chiến này.
Giữa Đại Ngụy và Man di, vốn đã là huyết hải thâm thù, nay quốc vận của Đại Ngụy kết tụ, khả năng cao sẽ hình thành Long đỉnh Trung châu.
Trận chiến này của Man di, tất nhiên không hề chỉ đơn giản như bề ngoài thế.
Hơn nữa đến kẻ ngốc cũng biết rằng, phía sau còn có bóng dáng của vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà.
Hai đại vương triều, điên cuồng cung cấp tài nguyên cho Man di, chính là muốn khiến dân chúng Đại Ngụy lầm than, chìm trong chiến loạn.
Không có trận mở đầu, nhưng mấy ngày này, Man di công thành chiếm đất, một lần cướp một mạch hai mươi ba toà cổ thành phòng thủ biên cảnh, chiến tích thế này đã rất tốt rồi.
Ít nhất đối với một trận đột kích, Man di đã thu về đại thắng.
Chớp mắt.
Mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Đại tướng quân Đồ Lỗ xuất hiện, hắn ta cưỡi trên một con dị thú, từ trên cao nhìn xuống Hứa Thanh Tiêu, trong mắt hắn ta hiện lên không phải sự coi thường, mà là đánh giá.
Đánh giá Hứa Thanh Tiêu từ trên xuống dưới.
“Man vương có lệnh, nếu như ngươi tình nguyện đầu quân cho tộc Man di ta, ân oán trước nay, có thể xem như chưa từng xảy ra.”
“Hơn nữa đợi sau khi Man di bình định Đại Ngụy, có thể hứa cho ngươi một vị trí y như ban đầu, phong ngươi làm Đại Ngụy vương, thế nào?”
Đại tướng quân Đồ Lỗ lên tiếng, giọng nói của hắn ta rất điềm tĩnh.
Thực ra những lời này chẳng có nghĩa lí gì cả, đơn thuần chính là vì muốn nâng cao sĩ khí, đứng từ trên cao nhìn xuống đánh giá Hứa Thanh Tiêu.
Cũng chính là đang coi thường Đại Ngụy.
Trận còn chưa đánh, đã bắt đầu tính kế làm thế nào để cắn nuốt Đại Ngụy, việc này quả thật quá đỗi nực cười.
Ý của đối phương rất đơn giản, đơn thuần vì muốn coi thường Hứa Thanh Tiêu, cũng vì nâng cao sĩ khí.
“Trận đầu rồi kết thúc luôn đi, lắm mồm lắm miệng cái gì.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu rất đỗi bình tĩnh.
Nhưng trong vẻ bình tĩnh ấy, mang theo một bá khí đàn áp tuyệt đối.
Nói lắm lời thừa thãi như vậy để làm gì?
Khai chiến một lần rồi kết thúc luôn đi, hắn ta lấy đâu ra lắm lời càm ràm như vậy chứ.
Đây chính là thái độ của hắn, cũng là cách nghĩ của hắn.
Quả thực.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời vừa rồi, chúng tướng sĩ Đại Ngụy liền bừng bừng nhiệt huyết.
Lời này rất ngang tàn.
Giải quyết trong một trận cho xong.
Đừng lắm lời, cũng đừng nói lời dư thừa.
Lời này vừa nói dứt, đám tướng sĩ Man di không nhịn được hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn ngập sự bất mãn, đây là điều không thể nào.
Mặc dù hai bên đều phái ra trăm vạn đại quân, nhưng không thể nào là trận chiến cuối cùng được.
Tính quan trọng của trận đầu tiên, chính là nằm ở quân tâm, làm sao có thể mới trận đầu đã kết thúc ngay được, đây chẳng qua là cách để Hứa Thanh Tiêu gia tăng thêm quân tâm mà thôi.
Đại tướng quân Đồ Lỗ không trả lời câu này, mà lấy ra một tờ thánh chỉ, giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Phụng lệnh vương ta.”
“Nữ đế Đại Ngụy, tàn sát trung lương, nghe lời gièm pha, gây hoạ cho chúng sinh, đàn áp đồng tộc ta, ép bức Man di ta, hôm nay tuyên chiến Đại Ngụy.”
Hắn ta lạnh lùng đọc chỉ, nhìn về chúng nhân.
Lúc này, đại tướng quân Đồ Lỗ chính thức thay mặt Man di tuyên chiến, những lời nói ra mang theo muôn phần bất kính.
Chỉ trích nữ đế Đại Ngụy, sau đó tuyên chiến với Đại Ngụy.
Một khi tuyên chiến, hai nước sẽ bước vào gia đoạn chiến tranh, từ đó sẽ đánh đến khi nào một bên nhận thua mới thôi.