Năm đó Man di cũng không dám tuyên chiến Đại Ngụy, mà là đột kích Đại Ngụy, rồi bịa đặt ra vài lí do, liên tục cưỡng công tập kích Đại Ngụy.
Sau đó Đại Ngụy là bên tuyên chiến với Man quốc.
Mà nay, Man di chủ động tuyên chiến, đủ cho thấy sự lớn mạnh của Man di.
“Đánh!”
“Đánh!”
“Đánh!”
Lúc này đây, tiếng gào thét của đại quân Man di vang lên, sĩ khí của bọn chúng thấu trời cao, trong mắt ngập tràn khát vọng.
Mà giọng nói của Hứa Thanh Tiêu, cũng đồng thời cất lên.
“Phụng chỉ ý của bệ hạ, Man di nhiều lần khiêu khích, phạm vào Đại Ngụy ta, giết hại con dân Đại Ngụy ta, thù này không đội trời chung.”
“Bắt đầu từ giây phút này, Đại Ngụy bước vào trạng thái chiến tranh, bất cứ lúc nào cũng phải trong trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh toàn diện.”
“Trận này, không diệt được Man di, quyết không quay về.”
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu càng thêm rúng động trời cao, giọng nói của một mình hắn, còn oai hùng hơn cả giọng của toàn bộ tướng sĩ của Man di.
Đây chính là ý chí của Hứa Thanh Tiêu.
Cũng là ý chí của Đại Ngụy.
Muốn đánh phải không?
Không chỉ mỗi đánh nhau, ta còn muốn chuẩn bị cho chiến tranh toàn diện bất cứ lúc nào, ý tứ của câu nói này rất đơn giản, đặc biệt dành để cho vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà nghe.
Để bọn chúng biết rõ ý chí cùng cách làm của Đại Ngụy.
Thực sự dám đứng đằng sau làm xằng làm bậy, vậy thì cứ thử xem ai mới là người phải bỏ ra cái giá đắt hơn.
“Ba ngày sau, đại chiến!”
Giọng nói của đại tướng quân Đồ Lỗ buông xuống, nếu đã tuyên chiến rồi, thì theo như quy định vào qua ngày sau trực tiếp đánh một trận đại chiến.
Dù sao còn liên quan đến việc điều động trăm vạn đại quân, không thể nói đánh là đánh được.
Nếu không thì, đối với Đại Ngụy hay đối với Man di mà nói, đều không có lợi gì cho bên nào cả.
Nhưng đối với người có Nhất phẩm Thần võ đại pháo như Hứa Thanh Tiêu mà nói, bây giờ khai chiến hay ba ngày sau khai chiến hoàn toàn chẳng có mấy khác biệt.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu đích thân đến nơi này, không phải vì muốn cổ vũ quân tâm, mà là muốn quan sát sức mạnh của đại quân Man di.
Thiên Lang sơn mạch, nhìn trông có vẻ giống trăm vạn đại quân, nhưng trên thực tế chỉ có vài mươi vạn người thôi, không có khoa trương đến vậy.
Hắn đến nơi này, một là xem số lượng, hai là cố ý lộ diện, một khi lộ diện, lẽ nào Man di lại không có ý đồ gì?
Man di không có Nhất phẩm cường giả, nhưng Nhị phẩm thì vẫn có mấy mống.
Khi đã tuyên chiến, có nghĩa là lật mặt với nhau rồi, lẽ nào vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà lại không muốn giết hắn?
Muốn xử lí hắn, thì nhất định sẽ phải thêm càng nhiều Nhị phẩm tập hợp ở nơi này.
Hắn liền có thể một lưới tóm gọn.
Cũng chính vì như vậy, Hứa Thanh Tiêu mới bằng lòng đợi thêm ba ngày.
Sau đó, Hứa Thanh Tiêu rời đi, tiến về đại doanh.
Chúng tướng sĩ tiếp tục trấn thủ nơi này, cũng lo sợ đối phương sẽ lại tới tập kích.
Nói là ba ngày, nhưng liệu đối phương có đột kích hay không, có quỷ mới biết được.
Đại tướng quân Đồ Lỗ cũng trở lại trong thành.
Ba ngày sau, đại chiến liền có thể bắt đầu.
Quân doanh Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng đi đến, bên ngoài quân doanh, chư vị Hầu gia, cùng ba vị phiên vương vùng lân cận đã đứng đó đợi từ trước.
Nhìn thấy Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, chúng nhân không nhịn được mà ồ ạt tiến đến, hành lễ với Hứa Thanh Tiêu.
“Chúng thần tham kiếm Bình Loạn vương.”
Bọn họ cất lời, nói như vậy.
Nữ đế đã hạ chỉ, chuyện Man quốc xâm lược, toàn bộ đều do Hứa Thanh Tiêu chịu trách nhiệm.
Lần này triều đường đang phải ổn định cục diện trên dưới ở Đại Ngụy, chuyện liên quan đến chiến tranh, đều do Hứa Thanh Tiêu làm thống soái.
“Tham kiến chư vị.”
Hứa Thanh Tiêu chắp tay với mọi người, nội tâm hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng mọi người thì không bình tĩnh nổi.
“Hứa vương gia, bản vương thám thính trong khu vực trăm dặm phát hiện, vừa rồi lúc vương gia đến gặp bọn chúng, Man di đã điều động quân đội chủ lực trấn thủ xung quanh, ít nhất có khoảng năm vạn tên.”
Giọng nói đầu tiên cất lên.
Người này là Cảnh Bình vương, phiên vương trấn thủ khu vực biên cảnh, khá có tiếng tăm, hơn nữa còn là phiên vương ủng hộ Quý Linh.
Nghe thấy những lời kia của Cảnh Bình vương.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì, mà là mời mọi người vào trong quân cơ đại doanh.
Rất nhanh, tám vị hầu gia, ba vị phiên vương, binh bộ thị lang cùng nhau đi theo.
Tiến vào đại doanh.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu lập tức vang lên.
“Cảnh Bình vương, còn có tin tức gì khác nữa không?”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
“Đại quân Man di đã tập hợp được không ít, vốn là dùng để chiếm đống mấy toà thành này, hình thành một mặt trận bao vây, nhưng tất cả những tin tức mà bản vương nhận được, chính là bọn chúng đang điều động binh mã.”
“Rất có khả năng có liên quan đến Bình Loạn vương ngài.”
Cảnh Bình vương đến trước sa bàn, chỉ vào bảy toà cổ thành, chậm rãi tường thuật từng chút.
Lời này vừa dứt.
Ánh mắt của mọi người đều trở nên âm trầm.
Ý đồ rút binh của Man di rất đơn giản, muốn tập hợp thành đại quân, chính diện xuất kích, dựa vào sức mạnh của Thiên lôi đại pháo, cứng đối cứng đánh một trận đại chiến có một không hai.
Nói một câu khó nghe hơn, bây giờ tộc Man di rất đỗi tự tin, bọn chúng muốn có thể thông qua trận chiến đầu tiên lấy được tự tin trở thành bất khả chiến bại.
Thậm chí còn muốn chém đầu Hứa Thanh Tiêu.
Cho dù phải trả giá bằng mười vạn người, hoặc đến hai mươi vạn cái mạng, chỉ cần có thể giết được Hứa Thanh Tiêu, vậy thì Man di xem như đã giành được đại thắng.
Sĩ khí cũng sẽ đạt mức đỉnh cao và dồi dào.
“Vương gia, vi thần kiến nghị, trận đại chiến lần này, hay là ngài cứ về Đại Ngụy đi, chúng ta dùng thiên chỉ trao đổi, cũng không phải không thể hạ quân lệnh ngay mà, ngài thấy thế nào?”
Lâm Dương hầu cất lời, hắn ta biết kế hoạch của Man di, mặc dù cũng tin tưởng vào Nhị phẩm Võ đạo là Hứa Thanh Tiêu đây, bất kể là hai mươi vạn đại quân hay là ba mươi vạn đại quân, muốn giết được Hứa Thanh Tiêu, đây là chuyện không thể nào.
Nhưng rõ ràng Man di không ngu dốt đến mức chỉ dựa vào chiến thuật lấy thịt đè người, khẳng định chúng sẽ phái ra một vài tên Nhị phẩm cường giả, đối đầu với Hứa Thanh Tiêu.
Tất nhiên, bọn họ phải bảo vệ Hứa Thanh Tiêu.