Hắn là trung tâm đầu não của Đại Ngụy, nếu như Hứa Thanh Tiêu xảy ra chuyện gì, thì cả Đại Ngụy đều gặp phiền phức.
“Không cần lo lắng.”
“Ta có cách.”
Một câu của Hứa Thanh Tiêu, khiến mọi người có chút trầm ngâm.
Một chốc sau, giọng nói của Lâm Dương hầu lại vang lên.
“Vương gia, không biết đám Man di này lấy ở đâu ra loại đại pháo này, sức mạnh rất lớn, ngang ngửa với sức mạnh của Tam phẩm, có thể trực tiếp làm nổ tung cổng thành, nếu như đấu chính diện, có thể tiêu diệt được ít nhất ba ngàn địch.”
“Vương gia, nếu như đại chiến ba ngày sau, không giải quyết mớ phiền phức này, chỉ sợ chúng ta phải chịu một mối thiệt lớn.”
Lâm Dương hầu mở lời, nói như vậy.
Nhắc đến Thiên lôi đại pháo.
“Không lo, đại pháo này bản vương có nghe qua, không đáng nhắc đến.”
Hứa Thanh Tiêu vô cùng coi thường thứ này, một chút cũng không thèm để tâm đến uy lực của đại pháo.
Đồng thời chỉ vào Thiên Lang sơn mạch nói.
“Bản vương nói rồi, trận đầu cũng như trận cuối, đại chiến ba ngày sau, ngũ đại quân doanh vẫn rút ra một nửa binh lực như cũ, tập hợp trăm vạn đại quân, quét sạch Man di.”
“Truyền quân lệnh của bản vương, để ba quân nghỉ ngơi cho tốt, phải thêm hai mươi lăm vạn đại quân, phối hợp với quân đội của phiên vương, ở lại đại doanh, hộ tống bách tính di dời.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, sắp xếp cho trận chiến của hắn vô cùng bình thường, không hề có chỗ nào đặc biệt.
Nói là bình thường như không cũng không sai là mấy.
Nhưng sắp xếp một trận chiến bình thường không có gì khác lạ như vậy, lại chẳng khiến mọi người nghi ngờ gì, ngược lại khiến mọi người phải gật gù.
Dù sao đã đến mức trăm vạn đại quân tác chiến rồi, có những lúc dùng cách thông thường nhất lại nhanh hơn chút, trái lại làm chút chuyện lo được lo mất lại khiến mọi việc trở nên phiền phức hơn.
Sự thật là vậy.
Cho nên mọi người không có ý kiến gì với sắp xếp chiến luỹ này của Hứa Thanh Tiêu.
Cứ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu trong đại doanh, chỉ định ra hai phương án, một phương án là chủ chiến, nếu như giành chiến thắng, thì phải làm thế nào.
Một phương án khác là nếu như rơi vào trường hợp không thể chống đỡ được, hoặc lỡ như thua thì phải làm thế nào.
Hai chiến lược, tiến công thiên phòng thủ, chiến lược này dù có tốt cũng chỉ dùng được lúc Man di đánh xâm lược thôi, chứ không phải vào lúc hai bên giao chiến.
Đại Ngụy chiếm ưu thế đánh trên sân nhà, điểm này có thể khiến Đại Ngụy nhẹ được phần nào.
Sau khi chiến lược được sắp đặt xong, một đạo quân lệnh được hạ xuống, để tất cả tướng sĩ đều ồ ạt đuổi đến đây, chuẩn bị cho trận đại chiến.
Hai canh giờ sau.
Trong quân cơ đại doanh Man di.
Đại tướng quân Đồ Lỗ đang lập kế hoạch chiếm đóng, chín vị tướng quân của Man di, Binh bộ thượng thư, cùng với Ngũ hoàng tử đều đang trong quân doanh bàn bạc kế sách.
“Báo.”
“Mật hàm.”
Cùng với giọng nói kia truyền tới, không lâu sau liền có người bước vào, đưa một phong mật tín cho đại tướng quân Đồ Lỗ.
Người kia nhận lấy mật tín, sau đó mở ra xem.
Rất nhanh, tiếng cười của đại tướng quân Đồ Lỗ đã vang lên rồi.
“Ha ha ha ha ha.”
“Ta còn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu có tài cán gì cơ.”
“Không ngờ chỉ có thủ đoạn thế này thôi sao? Ha ha ha ha.”
Đại tướng quân Đồ Lỗ phá lên cười.
Khiến cho mọi người đều tò mò.
“Tướng quân, có chuyện gì mà cười vậy?”
Ngũ hoàng tử có chút tò mò, hắn ta nhìn về phía tướng quân Đồ lỗ, ngờ vực hỏi.
“Hoàng tử điện hạ.”
“Phong mật tín này, là do phiên vương Đại Ngụy gửi đến, hắn ta từ trong quân doanh gửi đến.”
“Trong thư nhắc đến phương án tác chiến của Hứa Thanh Tiêu, còn có tầm nhìn hạn hẹp của Hứa Thanh Tiêu.”
“Hứa Thanh Tiêu căn bản không hề sợ hãi Thiên lôi đại pháo, cho rằng vật này không linh hoạt, chỉ cần đưa ra mười tốp tầm ngàn người, tìm kiếm vị trí của Thiên lôi đại pháo, sau đó phá hoại giới hạn, liền có thể giải quyết được nguy cơ đến từ đại pháo.”
“Thêm nữa, hắn vì muốn thể hiện sức mạnh của Đại Ngụy, chủ động tập hợp trăm vạn tướng sĩ, đánh với Man di ta một trận.”
“Đây chính là tìm chết mà!”
Đại tướng quân Đồ Lỗ vô cùng tự tin nói.
Lo lắng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất không chút tăm hơi.
Hắn ta từng nghe nói về xuất thân của Hứa Thanh Tiêu, cũng biết Hứa Thanh Tiêu không phải người tầm thường, cho nên lần này hắn ta giao thủ với Hứa Thanh Tiêu, nói không hoang mang là chuyện không thể nào.
Đặc biệt là hôm nay còn gặp qua Hứa Thanh Tiêu, hắn ta cảm thấy Hứa Thanh Tiêu không phải dạng dễ đụng vào.
Sau đó sau khi mật tín được gửi đến, hắn ta liền có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Lối tư duy tổng thể của Hứa Thanh Tiêu không có gì sai, rất bình thường, cũng hợp lí, nếu như không có Thiên lôi đại pháo, hắn ta cũng sẽ không cảm thấy Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ đến vậy đâu.
Nhưng chính vì có Thiên lôi đại pháo, Hứa Thanh Tiêu thế mà vẫn làm như vậy, hắn ta liền cảm thấy Hứa Thanh Tiêu chẳng qua cũng chẳng có gì hay.
Sức mạnh của Thiên lôi đại pháo, Man di bọn chúng đã tận mắt chứng kiến hết rồi.
Nội bộ của bọn chúng cũng từng bàn bạc qua, nếu như gặp phải Thiên lôi đại pháo sẽ xử lí thế nào.
Kết quả sau khi thương lượng mọi người đều đưa ra một phương án duy nhất, không được tập hợp đại quân, tránh xa khỏi Thiên lôi đại pháo, nhiệm vụ đầu tiên chính là tìm vị trí của Thiên lôi đại pháo, sau đó phá huỷ thứ vũ khí giết người này đi.
Trước khi chưa phá huỷ được nó, tuyệt đối không thể lấy cứng đối cứng được.
Đây chính là con đường mà trên dưới Man di cùng chọn.
Thế mà Hứa Thanh Tiêu vẫn muốn tiếp tục tập hợp đại quân, rõ ràng không thèm để tâm đến Thiên lôi đại pháo.
Đây là xem thường.
Mà lỗi lầm lớn nhất của người dùng binh, chính là xem thường kẻ địch.
Một khi khinh địch, chính là đã thua mất một nửa.
“Truyền quân lệnh của ta, ba quân tập hợp.”
Nghĩ tới đây, đại tướng quân Đồ Lỗ cất giọng, hắn ta muố cho ba quân tập kết.
“Đại tướng quân, sao đột nhiên lại tập kết vậy, trước mắt đã có hai mươi vạn đại quân Man di tập hợp ở Thiên Lang sơn rồi, vẫn còn mười vạn đại quân nữa đang gấp rút đuổi đến, nếu như tập hợp thêm binh mã, đối với Man di chúng ta, cũng không phải chuyện gì tốt.”
Có người lên tiếng, khuyên ngăn đại tướng quân Đồ Lỗ, cho rằng ba mươi vạn đại quân như vậy đã đủ rồi.