“Được rồi, sao lại nói nhảm nhiều vậy chứ, Ngư Nhi cô nương, làm sao mới có thể tâm tình với các muội muội ở đây?”
Đợi sau khi đám người này an tĩnh lại, giọng nói của Mộ Nam Ninh vang lên.
Giọng nói cất lên, lúc này, đám người mới chú ý tới Mộ Nam Ninh.
Vẻ đẹp của Mộ Nam Ninh trong nháy mắt đã thu hút tất cả những người đọc sách ở đây, vừa rồi bọn họ bị Hứa Thanh Tiêu hấp dẫn cho nên mới không chú ý tới Mộ Nam Ninh.
Bây giờ Mộ Nam Ninh mở miệng, không biết có bao nhiêu người đang trợn to mắt nhìn nàng.
Đẹp quá đi.
Tướng mạo của Mộ Nam Ninh làm cho người ta nhìn mà không khỏi sợ hãi thán phục. Chỉ liếc mắt một cái thôi thì đã khắc ghi trong lòng, không cách nào quên được.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Mộ Nam Ninh cũng khẽ nhíu mày, nhưng nàng không nói gì chỉ nhìn về phía Ngư Nhi cô nương.
“Hồi tiểu thư, nếu như muốn nói chuyện tâm sự dài lâu với các muội muội thì trước tiên cần phải thông qua một bài thi, mời tiểu thư xem, bên trong Xuân Phong lâu có tất cả tám gian nhã các, trong mỗi nhã các đều có đề thi, hoặc là làm thơ, hoặc là đáp câu đối.”
“Chỉ cần các thanh quan nhân này thích thì có thể vào ngồi.”
Ngư Nhi cô nương mở miệng giải thích với Mộ Nam Ninh.
Vừa nghe thấy lời này, Mộ Nam Ninh lập tức nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Ca, huynh giúp ta làm thơ, nhanh.”
Mộ Nam Ninh nói rồi lôi kéo Mộ Nam Bình làm thơ giúp nàng.
“Làm thơ cần phải suy nghĩ trước hết muội chọn trước một từ rồi tính.”
Mộ Nam Bình mở miệng, thân là văn nhân, tất nhiên hắn thích làm thơ rồi, nhất là khi ở ngay trước mặt mọi người, như vậy mới có thể thể hiện được vẻ tài hoa hơn người.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà mọi người lại thích đến Văn Hiên lâu.
Dù sau vào ngày thường ngươi làm một bài thơ, chẳng ai thưởng thức thì đau thương biết mấy.
Nếu như ngươi đem thi từ của mình đưa cho người khác giám thưởng thì người ta cũng chỉ làm qua loa mà thôi.
Nhưng mà Văn Hiên lâu thì lại không giống như vậy. Ngươi viết không tốt thì các cô nương sẽ không ngó tới ngươi.
Nếu ngươi viết tốt, được cô nương để ý, vậy thì chẳng phải sẽ kéo theo thanh danh tốt đẹp sao?
Vì vậy, mặc dù ngày thường Mộ Nam Bình không quá nuông chiều muội muội nhưng mà đến lúc cần ra vẻ thì chiều một chút cũng không sao.
“Chọn cái này đi, nhìn muội muội đó rất đáng yêu.”
Mộ Nam Ninh chỉ về phía gian nhã các đầu tiên ở bên trái, nữ tử trong nhã các dáng người uyển chuyển, mặc dù có lớp quần áo lụa màu trắng che chắn nhưng vẫn không thể che đi nét quyến rũ của nàng.
Chẳng qua phía dưới nhã các có một trang giấy trắng, chỉnh chỉnh tề tề, trên đó có viết dòng chữ ‘làm sao để giải tương tư.”
“Làm sao để giải tương tư?”
Đám người đưa mắt nhìn sang, Mộ Nam Bình thì đã bắt đầu trầm tư.
Lấy tương tư làm đề, xem ra cũng là người lịch sự nho nhã.
“Ca, huynh có làm được hay không đó?”
Mộ Nam Ninh hỏi.
“Chờ một lát, sắp xong rồi.”
Mộ Nam Bình hơi xấu hổ, lúc này mới có bao lâu đâu, vậy mà muội muốn ta nghĩ ra một bài thơ ngay à?
Ta cũng không phải là tuyệt thế đại tài.
Mộ Nam Bình suy tư, đám người cũng bắt đầu bàn tán.
“Đề mục này của Minh Tâm cô nương quả nhiên là khó quá đi, đã treo ở đây mấy tháng rồi vậy mà vẫn chưa có người hợp ý, cũng không biết vị công tử này có thể đi vào hay không?”
“Người có thể đi cùng với Hứa tiên sinh nhất định cũng là đại tài, nhìn người này dáng vẻ khí vũ hiên ngang, ta nghĩ chắc được đó.”
“Cho dù hắn không làm được thì cũng có Hứa đại tài làm giúp.”
Đám người bàn tán xôn xao, mà lúc này, Hứa Thanh Tiêu đang trò chuyện cùng Vương Nho.
Hắn nói cho Vương Nho biết vì sao mình lại xuất hiện ở nơi này, tránh để Vương Nho hiểu lầm. Mặc dù ngoài miệng Vương Nho nói không sao cả nhưng bên trong ánh mắt lại lộ ra vẻ vui mừng.
Nói thật thì đúng là Vương Nho có hơi ghen tức, dù sao thì khi hắn mời Hứa Thanh Tiêu thì Hứa Thanh Tiêu không đến.
Kết quả là Lý Hâm vừa mời thì Hứa Thanh Tiêu liền đến.
Sau khi giải thích xong, Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời mà nhìn về phía đề thi.
Làm sao để giải tương tư?
Đề này đúng là có chút trình độ.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì thêm mà chỉ đợi Mộ Nam Bình làm thơ.
Một khắc đồng hồ sau.
Đôi mày đang nhíu chặt của Mộ Nam Bìnhcàng nhíu chặt hơn.
Bởi vì hắn không nghĩ ra được.
Nếu như lấy tương tư làm đề.
Vậy thì còn dễ nói, hắn có thể làm ra một bài thơ ngay.
Nhưng mà ‘làm sao để giải tương tư’ thì có chút phức tạp.
Lại thêm ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm, không hiểu sao Mộ Nam Bình lại cảm thấy có áp lực rất lớn.
Khó chịu ghê.
“Ca, không phải là huynh không làm ra đó chứ.”
Giọng nói của Mộ Nam Ninh vang lên.
Trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ nghi hoặc.
“Cần chút thời gian.”
Mộ Nam Bình nói giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã có chút buồn bực.
Thời gian quá gấp gáp, không làm được cũng là chuyện bình thường, tất cả mọi người đều đang kiên nhẫn đợi, muội hối cái quái gì?
Lại một khắc đồng hồ qua đi.
Mộ Nam Bình càng lúc càng thấy lo lắng. Cuối cùng hắn cũng chỉ cố mỉm ra một nụ cười, nói:
“Hứa huynh ở đây, Mộ mỗ đúng là cảm thấy có chút áp lực, như vậy đi, chi bằng để Hứa huynh làm một bài thơ trước nhé.”
Mộ Nam Bình mở miệng, vứt cái nồi qua cho Hứa Thanh Tiêu.
Ồ?
Để ta làm à?
Đây không phải là ngươi đang làm khó ta sao?
Không đợi Hứa Thanh Tiêu cự tuyệt, Mộ Nam Bình lập tức mở miệng.
“Hứa huynh, muội muội ta rất phiền, chi bằng hãy để muội ấy lên đó nghỉ ngơi một chút, nhờ đó chúng ta có thể bình tĩn ngồi tâm sự.”
Mộ Nam Bình nhỏ giọng nói.
Nghe xong lời này, Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Cũng đúng, cô nàng Mộ Nam Ninh này hơi đáng ghét, chi bằng cứ để nàng ta yên tĩnh một hồi, mình cũng thuận tiện tâm sự với Mộ Nam Bình.
Nghĩ tới đây, Hứa Thanh Tiêu gật đầu nói.
“Vậy, Hứa mỗ chịu bêu xấu rồi.”
Lời vừa nói xong.
Toàn bộ Xuân Phong lâu lại càng thêm anh tĩnh hơn.
Tất cả ánh mắt toàn bộ đều dồn vào trên người Hứa Thanh Tiêu.