Lúc này.
Văn Hiên lâu.
Ánh mắt của tất cả mọi người toàn bộ đều đổ dồn lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
Không ai nói chuyện, thậm chí đến cả thở cũng phải thở nhẹ thôi.
Ai cũng đợi chờ Hứa Thanh Tiêu làm thơ.
Làm sao giải tương tư.
Đề mục này đúng là hơi khó.
Nếu như trả lời cho đề tương tư thôi thì chuyện này cũng dễ thôi.
Nhưng làm sao để giải tương tư?
Cái này làm cho người ta có hơi khó hiểu. Cũng không phải là không thể làm ra được bài thơ mà là bài thơ làm ra không cách nào diễn đạt được ý nghĩa.
Ngay vào lúc này.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu vang lên.
“Cửu diệp trọng lâu hai lượng, kén ve đông chí một tiền, sắc vào ngày tuyết cách năm, có thể làm thuốc chữa khổ nỗi tương tư cho thế nhân.”
Hứa Thanh Tiêu mở miệng. Thứ hắn làm không phải thơ, mà là từ.
Không nhiều, chỉ đúng một câu.
Đợi sau khi Hứa Thanh Tiêu làm xong, trong lúc nhất thời, mọi người đều rất kinh ngạc.
“Chỉ một câu từ thôi sao?”
“Cửu diệp trọng lâu hai lượng? Kén ve đông chí một tiền?”
“Đây là thuốc gì? Có điển cố gì không?”
Đám người lần lượt lên tiếng, không hiểu gì hết.
Đường đường là Hứa Vạn Cổ, nếu đã dám mở miệng thì tất nhiên đã tính trước rồi, chỉ là, những lời này hơi cổ quái.
Hứa Thanh Tiêu đứng chắp tay, hắn nhìn về phía nữ tử ngồi bên cửa sổ, ung dung.
Cũng vào lúc này, có người hiểu được ý nghĩa của nói, không nhịn được mở miệng nói:
“Ta hiểu nè, trọng lâu và kén ve đều là dược liệu, Hứa huynh đang lấy tên thuốc để giải đề đấy, thiệt là tuyệt diệu.”
“Tên thuốc? Kén ve thì ta biết, nhưng trọng lâu là gì, nghe giống như một cái tên vậy, đúng là dược liệu sao?”
“Lấy thuốc làm đáp án, quả là quá tuyệt, nhưng vẫn thiếu chút vận vị.”
“Ừ, đúng vậy đó, cảm thấy hình như thiếu đi chút vận vị.”
Có người giải thích, lúc này đám người mới tỉnh ngộ. Hứa Thanh Tiêu lấy thuốc để đáp đề, rất xứng đáng, nhưng mà vẫn chưa đối ra ý của nó.
Chủ yếu là vẫn còn lệch một chút ý như vậy đấy.
Nhưng cuối cùng thì còn thiếu cái gì đây?
Điều này không nói ra được.
“Không đúng, không đúng, không đúng.”
Ngay vào lúc này, một âm thanh vang lên, một nam tử đứng trong đám người nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hứa huynh, cái này không đúng.”
“Tổ tiên tại hạ đều theo nghề thuốc, thuở nhỏ cũng hiểu được một ít y thuật, thứ tên trọng lâu chỉ có bảy lá, kén ve thì chỉ có vào mùa hạ, sao có thể có vào mùa đông được? Còn có, làm sao có tuyết cách năm được, không đúng, không đúng, không đúng.”
Có người mở miệng, bảo tổ tông theo nghề thuốc, thuở nhỏ cũng hiểu được y thuật và dược liệu.
Hắn biết trọng lâu là thứ gì, cũng biết rõ kén ve, cũng biết trên thế gian làm gì có tuyết cách năm.
Quả nhiên sau khi mọi người nói xong, đám người lại càng thêm tò mò.
Đây là có ý gì vậy?
Trọng lâu bảy lá, Hứa Thanh Tiêu lại nói là chín lá.
Kén ve mùa hạ, cũng đâu có vào đông chí đâu?
Về phần tuyết cách năm, sau khi đám người lấy lại được tinh thần thì liền hiểu, trên đời này đi đâu mà tìm được tuyết cách một năm chứ.
Điều này không hợp lẽ thường.
Cũng vào lúc này, Hứa Thanh Tiêu cười nhạt một tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
“Trọng lâu bảy lá một cành hoa, đông chí không có kén ve, tuyết sao có thể cách năm được, tương tư vốn không thể giải.”
Giọng nói Hứa Thanh Tiêu nghe có vẻ rất bình tĩnh.
Cũng nối liền thêm một câu với câu trên.
Trong chốc lát, các văn nhân trong cả sảnh đường ngây ngẩn cả người. Thanh quan nhân bên trong nhã các cũng ngây ngẩn cả người.
Hứa Thanh Tiêu lấy dược liệu làm thơ để giải đề nhưng lại để lại một chút huyền bí, làm cho người ta không hiểu rõ ý.
Bây giờ hắn nói ra câu thứ hai, đầu hô đuôi ứng, đã đáp đề, lại giải cả đề, chủ yếu hơn chính là ý cảnh và vận vị như vậy không hiểu sao lại làm cho người ta cảm khái.
Dùng thứ gì để giải tương tư.
Dùng hoa trọng lâu chín lá, kén ve đông chí và tuyết cách năm để làm thuốc sẽ có thể giải được nổi khổ tương tư.
Nhưng thế gian này lại không có hoa trọng lâu chín lá, cũng không có kén ve đông chí, lại càng không có tuyết cách năm.
Cho nên tương tư vốn không thể giải, không cần phải phiền não nữa.
Giờ khắc này, nhóm văn nhân mới phát hiện ra ý của bài từ này quá đẹp, mà các nữ tử thì mỗi người ai cũng đều đa sầu đa cảm, thận chí còn có người không hiểu sao lại rơi lệ, chẳng biết vì sao, chỉ muốn khóc mà thôi.
Một câu tương tư không thể giải.
Lại nói lên hết tất cả những yêu hận biệt ly.
Giờ khắc này, Mộ Nam Bình lại càng chua xót. Hắn ta vắt hết đầu óc nghĩ nữa ngày cũng nghĩ không ra, nhưng không nghĩ tới Hứa Thanh Tiêu lại chỉ cần dùng một bài từ là đã thể hiện được từ cảnh hoàn mỹ, hơn nữa lại là lấy dược liệu để đáp lại, thể hiện học rộng tài cao.
So sánh với mình, quả nhiên là một người trên trời, một người dưới đất.
Rốt cục, đám người cũng hoàn hồn lại từ trong từ cảnh, sau đó, từng tiếng ủng hộ vang lên.
“Hay, hay, thơ hay, thơ hay.”
“Quả nhiên là thơ hay, Hứa huynh quả nhiên là học rộng tài cao, dùng tên thuốc để làm thơ, chúng ta đúng là xấu hổ quá, xém chút nữa là hiểu lầm rồi.”
“Tương tư vốn không có cách giải, quả nhiên là hay, hay không thể tả.”
“Từ cảnh ưu mỹ, đây là một tác phẩm xuất sắc.”
“Thế gian có ba cái khổ, tương tư đứng đầu, thứ khổ này, đâu có thuốc nào chữa nổi.”
Đám người cảm khái, lại càng thêm khâm phục Hứa Thanh Tiêu hơn.
Bỗng nhiên vào lúc này, có người đột nhiên mở miệng muốn bêu xấu một bài.
“Hứa huynh đại tài, bài từ hay thế này làm cho ta không hiểu sao lại sinh ra thương cảm, tại hạ cũng xin bêu xấu một bài.”
“Tương tư khổ, khổ tương tư, giai nhân nhớ ta, ta nhớ nàng, khổ khổ khổ, đúng là quá khổ, chỉ đợi ngày trạng nguyên đương triều, đến lúc đó lại gặp giai nhân. Nàng rơi lệ, ta rơi lệ, cũng may đã giải khổ tương tư. Chư vị, bài từ này của tại hạ như thế nào? Cảm động không? Ta muốn khóc rồi đây.”
Hắn nói ra xong, trong giọng nói còn mang theo chút bi thương, đến câu cuối cùng giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Nhưng bài từ này vừa ra, các tài tử ở đây đều ngây ngẩn.
Ta cho là ngươi chỉ nói ngoài miệng mà thôi, không ngờ ngươi đúng là bêu xấu thật hả?
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Chẳng qua là ngay vào lúc này, giọng nói của Mộ Nam Ninh lại vang lên.
“Cô nương, bài từ này có thể vào chưa?”
Mộ Nam Ninh cũng mặc kệ người ta làm bài từ thế nào, có hay hay không cũng chẳng liên hệ gì với nàng, có thể đi vào hay không mới là quan trọng.
“Hứa công tử không hổ là vạn cổ chi tài, nô gia thịnh tình mời Hứa công tử tiến vào.”
Người ra đề mục sớm đã hưng phấn vô cùng.
Chưa nói Hứa Thanh Tiêu đã làm ra bài từ hay như vậy, cho dù là không làm ra được thì nàng cũng chỉ hận không thể kéo Hứa Thanh Tiêu vào sớm một chút mà thôi.