Nghe xong lời này, Mộ Nam Ninh hưng phấn, lập tức đi lên lầu, lộ ra vẻ hết sức kích động.
Mà Hứa Thanh Tiêu thì mở miệng nói.
“Cô nương xin chờ một lát. Ta và Mộ huynh còn có chút chuyện quan trọng, cô nương hãy thay Hứa mỗ chiêu đãi Mộ cô nương trước nha.”
Thấy Mộ Nam Ninh đi rồi, trong lòng Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn có hơi hiếu kì, Mộ Nam Ninh thích nữ sắc, loại thích đó chỉ đơn thuần là thích ở bên cạnh nữ tử, thưởng thức sắc đẹp của người ta mà thôi, hay là còn muốn ăn đậu hủ?
Có chút tò mò.
Chẳng qua tò mò thì có tò mò, Hứa Thanh Tiêu vẫn phải nói chuyện với vị thanh quan nhân này một tiếng, dù sao thì người mà người ta chờ chính là mình, nếu như mình không đến, nói không chừng người ta sẽ giận cá chém thớt với Mộ Nam Ninh, đến lúc đó người chuyên gây sự này chắc chắn lại tìm mình gây phiền phức.
“Được, nô gia chờ Hứa công tử.”
Người kia nghe thấy tạm thời Hứa Thanh Tiêu không đến thì có hơi khó chịu, nhưng cũng không làm ầm ĩ mà ngược lại là dùng ngữ khí ôn hòa lên tiếng, nhu thuận hiểu chuyện.
Cứ như vậy, Hứa Thanh Tiêu lập tức rời khỏi nơi này cũng với Mộ Nam Bình.
Hai người rời đi, đi vào một nhã gian đơn độc của Văn Hiên lâu.
Bên trong nhã gian.
Mộ Nam Bình tiếp tục đàm luận về chuyện trong triều đình, để Hứa Thanh Tiêu có thể hiểu được rõ hơn.
Trong nháy mắt.
Năm canh giờ trôi qua.
Hai người nói chuyện đến tận đêm khuya.
Hứa Thanh Tiêu cũng nhận thức rõ hơn về triều đình.
“Mộ huynh, huynh biết Cẩm Y Thiên Vệ không?”
Những chuyện trên triều đình Hứa Thanh Tiêu cũng đã hiểu tương đối, sau đó Hứa Thanh Tiêu lại hỏi thêm cơ quan mà mình muốn biết nhất.
Cẩm Y Thiên Vệ.
Lần đầu tiên nghe thấy cơ quan này là do hai huynh đệ Dương Hổ nhắc tới.
Hắn vẫn luôn quên hỏi, bây giờ Mộ Nam Bình ở đây, vừa lúc Hứa Thanh Tiêu có thể hỏi thăm một phen.
“Cẩm Y Thiên Vệ?”
“Đây là cơ quan mà bệ hạ mới lập nên, bây giờ ở vương triều Đại Ngụy yêu ma loạn thế, vì giải quyết vấn đề họa loạn yêu ma cho nên bệ hạ mới lập nên cơ quan này.”
“Những chuyện mà họ phụ trách là trảm yêu trừ ma, còn có quyền điều tra, bắt giữ, thẩm vấn, quyền lực cực lớn, thậm chí còn có thể tiền trảm hậu tấu.”
Mộ Nam Bình trả lời.
“Điều tra, bắt giữ, thẩm vấn?”
“Quyền lực lớn đến vậy sao?”
Hứa Thanh Tiêu hơi tắc lưỡi, quyền lực này lớn thật đó, hơn nữa lại có chút tương tự với Cẩm Y Vệ trong trí nhớ của hắn.
“Ừ, quyền lực ở đó đúng là rất lớn, dù sao thì bệ hạ cũng vừa mới đăng cơ, vương triều Đại Ngụy cũng cần có một nhóm người mạnh tay để yên ổn quốc gia.”
“Chỉ là cơ quan dạng này, đợi sau khi quốc gia yên ổn thì lại chẳng còn có tác dụng gì.”
Mộ Nam Bình nói rất có lý.
Khi quốc gia có chuyện lớn thì những cơ quan kiểu này đúng là rất có tiếng, đồng thời quyền lực cũng lớn đến dọa người. Dù sao thì thời khắc phi thường thì phải dùng cách phi thường để xử lí.
Nhưng đợi đến khi quốc gia yên ổn thì loại cơ quan này cũng nên dưỡng lão, hoàn toàn không cần tới.
Chỉ là Hứa Thanh Tiêu lại có chút cảm thấy hứng thú.
Tính nguy hiểm của tham chính quá lớn, nhất là bây giờ, sóng ngầm đang phun trào.
Chỉ sơ sẩy một cái là sẽ táng thân ngay tại chỗ.
Hơn nữa làm loại chấp pháp này cũng không tệ đâu, tay cầm hoàng quyền, chỉ có mình tìm cơ hội gây phiền phức cho người khác chứ không có cơ hội để người khác tìm phiền phức cho mình.
Không phải là tốt lắm sao?
“Mộ huynh, ngươi cảm thấy ta đi Cẩm Y Thiên Vệ, như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu uống một hớp rượu rồi nói như thế.
“Cái gì?”
Trong chốc lát, Mộ Nam Bình kinh ngạc.
Hắn ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, tựa như không nghe rõ được những gì hắn nói.
Hứa Thanh Tiêu cũng không lặp lại, chỉ nhìn đối phương.
“Hứa huynh, chớ có nghĩ lung tung, loại cơ quan này mặc dù cầm hoàng quyền trong tay nhưng ở trong triều đình lại chẳng ai nguyện ý gia nhập cả. Nếu như ngươi đi, vậy chẳng phải là… tự gây phiền toái hay sao?”
Mộ Nam Bình chân thành nói.
“Không ai gia nhập?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò, loại ngành chấp pháp thế này thì sao có thể không ai gia nhập?
“Ừ, Cẩm Y Thiên Vệ, đúng là có quyền lực đấy, nhưng thông thường mà nói thì những người vào đó đều sẽ đi hàng yêu trừ ma, lập nên công huân, nhưng trên triều đình thì lại chẳng có chút quyền nói chuyện nào.”
Mộ Nam Bình giải thích nói.
“Không thể nào, cơ quan cơ cấu bực này, có quyền điều tra, truy nã, thẩm vấn, bách quan trên triều không phải là sẽ rất e ngại sao?”
Hứa Thanh Tiêu cảm thấy có chút khó tin.
Cẩm Y Thiên Vệ có thể hiểu thành Cẩm Y Vệ.
Cơ quan này ở đời trước có thể nói là ngang ngược càn rỡ, cái gọi là Phi Ngư phục, Tú Xuân đao, một câu ta chính là ưng khuyển của triều đình đoán chừng đã có thể hù chết một nhóm người.
Tại sao lại không có quyền nói chuyện?
Nếu được lên làm tổng chỉ huy, nói một câu.
Lời ta nói, ai tán đồng, ai phản đối.
Chắc hẳn là sẽ không có ai dám phản đối chứ nhỉ?
“E ngại? Ha ha ha, Hứa huynh suy nghĩ nhiều rồi.”
“Cẩm Y Thiên Vệ quyền lực đúng là lớn thật, nhưng mà bọn họ lại chẳng dám trêu chọc vào những văn võ bá quan kia, dù sao thì, quân tử báo thù, mười năm không muộn.”
Câu nói này của Mộ Nam Bình nghe như rất đơn giản, nhưng đã để lộ ra rất nhiều tin tức.
Hứa Thanh Tiêu ngộ ra.
Trên triều có đến bốn đảng phái, mỗi đảng đều là một tập đoàn lợi ích. Cẩm Y Thiên Vệ bọn ngươi tuy mạnh mẽ nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể đi khi dễ những người không có bối cảnh mà thôi.
Nếu như ngươi dám khi dễ người có bối cảnh thật sự, vậy thì chính là đang gây phiền phức với toàn bộ tập đoàn lợi ích người ta.
Bây giờ Hoàng đế ủng hộ ngươi, ta sẽ tạm thời không động đến ngươi.
Chỉ là, đợi đến khi quốc gia an định lại thì ngươi chỉ có thể chờ chết.
Cho nên người đảm đương cơ quan này chính là tốn công mà không có kết quả, không dám gây sự bắt người thì Hoàng đế không thích, nếu ngươi bắt người gây sự thì văn võ bá quan lại không thích ngươi.
Đổi một cách khác mà nói, bây giờ người đảm đương Cẩm Y Thiên Vệ chắc chắc phải là một tên lưu manh.
Thuận lợi mọi bề thì đi bắt yêu ma không thành vấn đề, tranh đấu trên triều đình tuyệt đối không dám động vào.
Cho nên Mộ Nam Bình mới nói, không có chút quyền nói chuyện nào cả.
Khá đấy.
Đây không phải rất hợp ý mình sao?
Càng hiểu rõ thì Hứa Thanh Tiêu lại càng có cảm giác thật là thú vị.