Năm đó, Man tộc xâm lược, cũng có bách tính của một thành cầm đao chém giết, trong tình huống không còn lối thoát đã lựa chọn biện pháp cương trực trinh liệt nhất.
Nhưng kết quả thì sao?
Cả tòa thành bị diệt sạch, tướng sĩ Man tộc tử thương không quá trăm người, hơn nữa đa số là bị thương, chết thật không được mấy người.
Tướng sĩ là tướng sĩ.
Bách tính là bách tính.
Giữa hai bên chênh lệch quá lớn, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Dĩ nhiên, sự hy sinh của lần này là rất xứng đáng.
Nếu có thể không hy sinh ai thì vẫn là tốt nhất.
Nhưng chiến tranh sao có thể không có người hy sinh chứ?
Hơn nữa, An Quốc công cũng triệt để hiểu rõ nguyên nhân tại sao Hứa Thanh Tiêu không bố trí trước.
Nếu như Hứa Thanh Tiêu bố trí thu xếp xong, Man tộc tất nhiên sẽ lòng sinh cảnh giác. Bọn chúng muốn xâm lược Đại Ngụy, nhưng không hy vọng bản thân mình rơi vào vùng nguy hiểm.
Nói chung là đừng có thấy vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà dốc sức tương trợ thế, nhưng một khi bản thân đã không còn bất cứ giá trị nào nữa thì chỉ sợ hai vương triều lớn này sẽ tiêu diệt Man tộc trước tiên.
Thành thứ bị ruồng bỏ.
Mà đối với Man tộc mà nói, cái gì mới là giá trị?
Trăm vạn tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến chính là giá trị lớn nhất của Man tộc.
Vì sao Vương triều Sơ Nguyên và Vương triều Đột Tà lại cho nhiều tài nguyên như vậy? Nói đi nói lại còn không phải là nhìn trúng sự thiện chiến của Man tộc sao?
Dĩ nhiên, nếu Man tộc phát hiện Đại Ngụy có đề phòng thì nhất định sẽ đoán được thân vương Hoài Ninh đã phản kèo.
Cho dù là Vương triều Sơ Nguyên và Vương triều Đột Tà bức bách Man tộc xuất chiến, Man tộc nhất định cũng sẽ chọn cách xuất công không xuất lực.
Phái dăm ba vạn đại quân là được.
Lúc đó để người ta dụ dỗ địch nhân vào tròng, Man tộc sẽ không ngu đến mức lập tức tin tưởng.
Cho dù người ta nhượng lại hai mươi tòa thành, chỉ sợ Man tộc sẽ càng thêm hoài nghi.
Nói thẳng ra là ‘không nỡ bỏ con sao bắt được sói’.
Kế hoạch của Hứa Thanh Tiêu là làm một mẻ, khoẻ cả đời.
“Bình Loạn Vương uy vũ!”
Trong triều đình Đại Ngụy, giọng nói Trương Tĩnh vang lên.
Ông ta nắm chặt nắm đấm, mặt mũi đỏ bừng, không nhịn được hô một tiếng Bình Loạn Vương uy vũ.
Vừa hô xong, chúng thần trong triều đình cũng không nhịn được siết chặt nắm tay.
“Hứa Vương gia đúng là con của thần tiên, vậy mà có sát khí khủng khiếp như vậy. Ta vốn tưởng rằng trận chiến này ít nhất phải kéo dài nửa năm.”
“Không ngờ rằng một chiêu chế địch của Hứa Vương gia khủng bố như vậy a!”
“Trời phù hộ Đại Ngụy, trời phù hộ Đại Ngụy, trời phù hộ Đại Ngụy ta a!”
“Sau trận chiến này, thế gian không còn Man tộc nữa.”
“Ha ha ha ha, chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ.”
“Bệ hạ, sát khí này gọi là gì ạ? Vì sao uy lực lại kinh khủng như thế?”
Chúng thần trong triều nhịn không được kinh ngạc hô lên, tán thưởng sự phi phàm của Hứa Thanh Tiêu.
Đồng thời cũng tràn ngập tò mò, không biết vật ấy là cái gì.
Trên long ỷ.
Nữ đế cũng không khỏi hít sâu một hơi, nàng biết Hứa Thanh Tiêu có tự tin tuyệt đối, nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại đáng sợ như thế.
Một chiêu tiêu diệt bảy mươi vạn Đại quân Man tộc.
Chuyện này đã vượt quá sức tưởng tượng của nàng.
Làm cho nàng có một loại cảm giác không chân thật.
Hiện giờ nghe thấy lời nói của triều thần, Quý Linh cũng không khỏi hít sâu một hơi.
“Đây là đại pháo uy vũ của Đại Ngụy ta chế tạo cho Hứa ái khanh, trở thành Thần Khí hộ quốc của Đại Ngụy.”
“Truyền ý chỉ của trẫm, Đại Ngụy Bình Loạn Vương, gia phong làm Hộ quốc công, nắm binh quyền tam doanh.”
Nữ đế mở miệng, Đại Ngụy đã đánh thắng trận, nàng không thể không ban thưởng được.
Hứa Thanh Tiêu đã là Bình Loạn Vương, là vương tước, so địa vị thì mạnh hơn quốc công, nhưng tước vị thì không bằng, trừ phi Hứa Thanh Tiêu là hoàng thất, nếu không vương gia khác họ chắc chắn là không bì được với quốc công trong triều.
Đương nhiên thứ này cũng là nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí. Mặc dù không cho Hứa Thanh Tiêu xưng vương, cũng không cho Hứa Thanh Tiêu danh xưng quốc công, nhưng toàn bộ Đại Ngụy cũng không có ai dám nói địa vị của mình cao hơn Hứa Thanh Tiêu.
(nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí: cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau; mỗi người mỗi ý)
Ý nghĩa của gia phong là đại biểu cho sự coi trọng của Nữ đế dành cho Hứa Thanh Tiêu.
Hộ quốc công, Bình Loạn Vương.
Đã là vương, lại còn là quốc công, từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ như vậy.
Cho dù hoàng đế có mù quáng tin một người đi nữa thì cả triều văn võ đều sẽ không đồng ý, đặc biệt là Lễ Bộ sẽ lập tức kiến nghị là không hợp khuôn phép.
Nhưng hiện tại, Lễ Bộ thượng thư Vương Tân Chí lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí, ông không cho rằng Nữ đế làm sai.
Một người đã tiêu diệt tai họa trong lòng Đại Ngụy, công tích bậc này phong thêm một chữ Vương cũng không đủ.
“Bệ hạ, đại pháo thần võ này có thể sử dụng được mấy lần?”
Công Bộ thượng thư Lý Ngạn Long không nhịn được mở miệng hỏi, đối lập với sự vui sướng phấn chấn của những người còn lại, Lý Ngạn Long càng muốn biết được năng lực của đại pháo thần võ này.
Ông ta là Công Bộ thượng thư, tất nhiên sẽ cảm thấy cực kỳ hứng thú với vũ khí này.
“Việc này, chờ Hứa ái khanh sau khi trở về thì thảo luận tỉ mỉ với chư vị ái khanh đi.”
Nữ đế từ tốn trả lời.
Đề tài liên quan đến đại pháo thần võ này, nàng không muốn nói tiếp, không phải là sợ tai vách mạch rừng, chủ yếu là chính mình cũng không biết gì cả.
Nghe Nữ đế nói như thế, chúng thần cũng không tiện nói gì nữa.
Chỉ là giọng nói của Cố Ngôn đột ngột vang lên.
“Lão phu hiểu rồi.”
“Lão phu cuối cùng đã hiểu rồi.”
Cố Ngôn bỗng nhiên mở miệng khiến cho mọi người có chút tò mò, không biết ông ta đã hiểu cái gì.