Kinh ngạc.
Sửng sốt.
Yên tĩnh.
Im lặng như tờ.
Giờ khắc này, toàn bộ thế lực trên toàn thiên hạ đều trợn tròn mắt.
Một màn mới nãy được bọn họ tái hiện lại bằng đủ loại pháp khí.
Là một chùm hào quang.
Ánh sáng còn sáng chói hơn cả mặt trời.
Ánh sáng cắt ngang ước chừng ba trăm dặm, dễ dàng như đẽo gỗ mục.
Đây là cảnh tượng khủng bố gì đây!
Trong vòng ba trăm dặm đều là đất khô cằn, toàn bộ kiến trúc đều hóa thành hư vô, bảy mươi vạn đại quân Man tộc còn chưa kịp nói một câu đã chết trong trận đạn nạn này.
Trận chiến này.
Xứng đáng được phong thần!
Từ trên xuống dưới vương triều Đại Ngụy ồ lên, trận chiến này, các quận đều có nhân vật lớn để ý tới. Bọn họ thời thời khắc khắc theo dõi sít sao.
Nhờ vào pháp khí, cho dù cách nhau cả vạn dặm cũng có thể nhìn thấy được chiến trường.
Vốn tưởng rằng là một trận đại chiến xưa nay chưa từng có, nhưng không ngờ tới Hứa Thanh Tiêu lại dùng vũ khí bí mật trực tiếp tiêu diệt bảy mươi vạn đại quân Man tộc.
Là bảy mươi vạn đại quân đó.
Đây là khái niệm gì?
Trăm vạn đại quân Man tộc, cụ thể cũng đã tiêu phí lượng lớn thời gian và tinh lực, đằng sau còn có không ít công lao của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Nói câu khó nghe là bảy mươi vạn đại quân, cho dù người dẫn đầu là một con lợn thì xâm lược Đại Ngụy cũng là một lần chuyển kiếp.
Cho dù là một con lợn mang binh xâm lược Đại Ngụy, thương vong ít nhất cũng là trăm vạn trở lên, chí ít là mấy trăm vạn.
Mối nhục Tĩnh thành, thương vong vô số, xác chồng như núi, bá tính thiệt mạng cũng vượt qua con số trăm triệu.
Lúc ấy có trăm vạn nhân mã, mà lần này là bảy mươi vạn đại quân, số lượng cũng xấp xỉ như vậy.
Bảy lần Bắc phạt, tướng sĩ Man tộc bị tiêu diệt cũng xấp xỉ bảy mươi vạn.
Nhưng Đại Ngụy cũng đã phải trả cái giá cực kỳ thảm khốc.
Nhưng hiện tại, Hứa Thanh Tiêu vừa ra mặt đã tiêu diệt một hơi bảy mươi vạn đại quân, điều này quả thực là kỳ tích.
Ồ không! Không phải là kỳ tích, là thần tích!
Thế nhân sục sôi, trận chiến này của Hứa Thanh Tiêu không chỉ khiến Man tộc chết lặng mà càng làm cho người trong thiên hạ trợn tròn mắt.
Toàn bộ Đại Ngụy đều đang chú ý đến trận đại chiến này. Đây là một đại nạn chưa từng có trong lịch sử, nhưng không ngờ rằng lại dùng loại phương pháp này để giải quyết.
“Đại Ngụy thắng rồi.”
“Hứa thánh uy vũ.”
Cuối cùng, từ một giọng nói vang lên rồi truyền ra bên ngoài.
Các bá tánh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có thể thấy cảnh tượng chiến trường ít nhất cũng là cấp bậc phủ quân.
Đa số bá tính đều đang chờ đợi tin tức.
Nhưng sau khi tin tức truyền ra.
Mọi người cũng có chút ngỡ ngàng.
Còn chưa đánh mà đã thắng rồi?
Đa số người dân đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng có ai đó đã lập tức lên tiếng cho hay đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là sau khi kể xong, người dân lại choáng váng lần nữa. Suy cho cùng, bọn họ không có tận mắt nhìn thấy nên không thể hiểu, không thể đồng cảm được.
Muốn làm cho bá tính thật sự tin tưởng vẫn phải cần thời gian.
Nhưng mà, trong triều đình Đại Ngụy mới là đặc sắc.
Lục bộ thượng thư.
Các vị quốc công liệt hầu.
Toàn bộ đều há hốc mồm.
Thậm chí ngay cả nữ đế cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không gì sánh kịp.
Một chiêu này của Hứa Thanh Tiêu quả thực giống như Ma Vương giáng thế.
Quá hung mãnh rồi!
Bảy mươi vạn đại quân, bất luận đổi thành bất kỳ ai nghênh chiến cũng phải bài binh bố trận hồi lâu.
Nói thật, đối với sự tập kích của Man tộc, Đại Ngụy cũng rất nóng ruột.
Đặc biệt là Binh bộ.
Hành binh đánh giặc, quan trọng nhất là lương thảo, sau đó là mưu kế. Lương thực Đại Ngụy không thiếu, nhưng chiến sách còn chưa thảo luận xong.
Hiện giờ Binh Bộ viết chiến sách mấy đêm liền, đã suy diễn cho tình huống chiến cục tệ nhất và tốt nhất.
Bảy mươi vạn đại quân sẽ ra tay như thế nào rồi sẽ tiến công ra sao, có thể sẽ phát sinh cái gì không thể phát sinh cái gì đều phải viết hết vào, sau đó bắt đầu tính toán kỹ càng.
Bảo đảm mặc kể phát sinh bất kỳ tình huống gì, Đại Ngụy cũng phải có biện pháp đối phó.
Đây là tác dụng của Binh Bộ.
Nhưng Man tộc không cho thời gian, nói đúng ra là không cho đủ thời gian.
Cho nên, trận chiến này, bên áp lực lớn nhất chính là Binh Bộ.
Mà những người khác tuy không có áp lực như Binh Bộ, nhưng cũng biết ý nghĩa của trận này là gì.
Bọn họ không cầu có thể thắng lớn, chỉ cầu hoà nhau là được.
Bởi vì Đại Ngụy hiện tại không thể chiến tranh toàn diện, nếu không thì sẽ rước tới rất nhiều phiền toái.
Nhưng điều khiến cho bọn họ không ngờ tới chính là:
Hứa Thanh Tiêu vừa ra mặt một cái đã diệt sạch bảy mươi vạn đại quân Man tộc, điều này quả đúng là thần tích!
“Lão phu nói rồi mà, vì sao Thủ Nhân tẩm ngẩm tầm ngầm, thì ra là hắn muốn tiêu diệt đại quân Đại quân Man tộc trong một lần!”
Giọng nói của An Quốc Công vang lên.
Ông ta nắm chặt tay, nhìn về phía kính thiên văn trên vùng trời của triều đình, ánh mắt tràn ngập sự kích động, nhiệt huyết sôi trào.
Một hơi tiêu diệt bảy mươi vạn đại quân Man tộc, thân là quốc công, ông ta sao lại không mừng? Sao lại không nhiệt huyết sôi trào chứ?
Đồng thời, ngay khoảnh khác này ông ta cũng hoàn toàn hiểu rõ, trước kia Hứa Thanh Tiêu rốt cuộc đang làm cái gì.
Đại Ngụy đã sớm biết chuyện Man tộc muốn xâm lược.
Nhưng không chọn phòng bị, ngược lại còn mặc chúng xâm phạm. Khi bắt đầu An Quốc công cho rằng Hứa Thanh Tiêu lần này là muốn bắt ba ba trong rọ.
Chẳng qua ông ta cảm thấy có hơi bất ổn, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại khăng khăng như thế, ông ta cũng không còn cách nào.
Hiện tại, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ ý tưởng của Hứa Thanh Tiêu là như thế nào.
Đây không phải bắt ba ba trong rọ, đây là dụ địch thâm nhập, một lưới bắt hết!
Quả nhiên là thế.
Man tộc tập kích qua, tàn sát mấy chục vạn bách tính tay không tấc sắt, đây là món nợ máu.
Nhưng so với bảy mươi vạn đại quân Man tộc mà nói thì sự hy sinh này là đáng giá.
Bảy mươi vạn đại quân Man tộc đó.
Có thể tàn sát bao nhiêu người dân?