Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1345 - Chương 1345: Trận Đầu Cũng Coi Như Trận Cuối! Một Pháo Xả Ân Thù! Thiên Hạ Chấn Động! (6)

Chương 1345: Trận Đầu Cũng Coi Như Trận Cuối! Một Pháo Xả Ân Thù! Thiên Hạ Chấn Động! (6)

Nghe thấy giọng nói của đại tướng quân Đồ Lỗ.

Hứa Thanh Tiêu rất điềm đạm, hắn không trả lời.

Cũng chẳng chút thương tiếc gì hắn ta.

Mà là lãnh đạm, vô cùng lãnh đạm, trong mắt của hắn, Man di có chết hết cũng không vấn đề gì.

Có gì phải tiếc chứ?

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Hứa Thanh Tiêu, đại tướng quân Đồ Lỗ cũng không tức giận, mà là cảm thán nói.

“Vương gia Đại Ngụy, Á thánh Nho đạo, Võ đạo Chí tôn, hào quang xoay xung quanh ngươi, có thứ nào không khiến người ta phải cảm thấy hổ thẹn về bản thân đâu.”

“Thứ nào của ngươi cũng khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.”

“Nói thật lòng, nếu ngươi là người của Man quốc ta, thành tựu của ngươi, tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở đây.”

“Nhưng đáng tiếc là, ngươi không phải, ngươi giống như một ngôi sao chổi, vừa mới sáng lên đã vụt tắt.”

“Hứa Thanh Tiêu, ngươi có biết lỗi lầm lớn nhất của ngươi là gì không?”

Giọng nói của đại tướng quân Đồ Lỗ rất đỗi tự tin.

Hắn ta đã nhận định rằng hắn ta thắng chắc rồi.

Cho nên tranh thủ chiến tranh còn chưa bắt đầu, hắn ta nói mấy câu có được có mất.

“Thật lắm lời.”

Hứa Thanh Tiêu lạnh lùng cất lời.

Mà người kia cũng không nổi giận, dù sao trong mắt hắn ta, Hứa Thanh Tiêu đã chắc chắn bị diệt, cho dù trận chiến này Hứa Thanh Tiêu không chết đi nữa.

Danh tiếng của hắn ta, cũng sẽ lập tức vang xa ngàn trượng, giống với giết được hắn cũng không khác gì.

“Lỗi lầm lớn nhất của ngươi, chính là chọn đánh với Man di lần này.”

“Hôm nay, sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt, sức mạnh của Man quốc.”

Nói đến đây, đại tướng quân Đồ Lỗ phẩy tay.

Ngay lập tức hai quân tách ra làm hai, để chừa ra một con đường trống, đây chính là phạm vị tấn công của Thiên lôi đại pháo.

“Vương gia, cẩn thận.”

Ngay lập tức, chư vị hầu gia ồ ạt lên tiếng, bảo Hứa Thanh Tiêu cẩn thận.

Man di quá bần tiện rồi, ra tay trước hai khắc.

Nhưng Hứa Thanh Tiêu cũng không trốn tránh.

Mà là nhấc tay lên.

Ngay lập tức, Hạo nhiên văn chung xuất hiện, một khẩu Thần võ đại pháo xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Thần võ đại pháo, toàn thân óng ánh ánh kim, một khí xuất hiện, chói mắt giống như vầng thái dương.

Chỉ có điều vào khoảnh khắc Thần võ đại pháo xuất hiện.

Tất cả các thế lực đều trấn động.

Đặc biệt là vương triều Sơ Nguyên, bọn chúng không ngờ tới, thế mà Đại Ngụy cũng có Thiên lôi đại pháo.

Không, đây không phải Thiên lôi đại pháo, nhưng chắc là thứ gì đó không khác mấy.

Đại tướng quân Đồ Lỗ cau mày.

Hắn ta không rõ thứ này là gì, nhưng bất giác sinh ra chút bất an.

Đùng.

Đùng.

Đùng.

Từng tiếng pháo vang lên, từ mười dặm ngoài truyền đến, để tránh tướng sĩ Đại Ngụy đột kích Thiên lôi đại pháo, bọn chúng quyết định lắp đặt ngoài mười dặm, cho dù có phải phá huỷ cổ thành.

Dù sao cũng chẳng phải thành trì của bọn chúng.

Tiếng pháo vang lên, vô cùng đáng sợ.

Man di ra tay trước, không chừa ra bất cứ cơ hội phản ứng nào.

Thế nhưng.

Hứa Thanh Tiêu tích tụ một đạo võ khí, nhập vào Thần võ đại pháo.

Đùng.

Gần như chỉ trong một cái chớp mắt.

Một âm thanh chói tay vọng lên.

Ngay lập tức, đất trời đảo điên.

Vốn bầu trời ngàn dặm đang trong xanh, vào giây phút này ngay mây mù lập tức cuồn cuộn.

Sức mạnh lôi đình khủng khiếp, từ trong Thần võ đại pháo bắn ra.

Thiên lôi giết đến.

Quét sạch phạm vi trăm dặm.

Ánh sáng nóng rực không tả được, cưỡng bức phóng thích bắn ra.

Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy ánh sáng.

Không thấy được bất cứ thứ gì.

Đại địa chấn động.

Núi trời xoay vần.

Ánh sáng, bao phủ khắp mọi thứ.

Tướng sĩ Đại Ngụy đều nghệch cả ra, bị chấn động đến đờ ra.

Mà tướng sĩ Man di, muốn ngơ ra cũng không có tác dụng gì.

Bọn chúng trong ánh sáng, biến thành cát bụi.

Đặc biệt là đại tướng quân Đồ Lỗ vừa rồi tự tin không ai sánh bằng, kị giáp trên người hắn ta toả ra ánh sáng đáng sợ, muốn ngăn cản Thần võ đại pháo, nhưng cuối cùng vẫn là ba ba trong rọ.

Cứ như bị một vầng thái dương bắn qua người.

Đùng đùng đùng!

Đùng đùng đùng!

Từ mặt Bắc Thiên Lang sơn mạch, một chùm sáng đáng sợ, quét sạch ba trăm dặm.

Toàn bộ khu vực ba trăm dặm.

Đại địa chấn động, đứng xa ngàn dặm cũng có thể nghe thấy được âm thanh đáng sợ này.

Mà trên chiến trường, chùm sáng này vẫn toả sáng rất lâu.

Thực sưn giống như một vầng thái dương.

Óng ánh loá mắt.

Từ trên trời cao rơi xuống.

Đại địa nứt vỡ, sông núi sục sôi, ngoài phạm vi trăm dặm, có một dòng sông bị sấy khô ngay lập tức.

Mà trong khu vực ánh sáng, bảy mươi vạn đại quân, lập tức hoá thành mây khói, bọn chúng đến cơ hội nói chuyện cũng không có, thậm chí đến thời gian để suy nghĩ cũng chẳng còn.

Cứ như vậy mà tử trận.

Liên tiếp kéo dài suốt một khắc đồng hồ.

Ánh sáng mới dần tan đi.

Trên chiến trường, trăm vạn tướng sĩ Đại Ngụy, vẫn khó mở được mặt ra như cũ, đặc biệt là những tướng sĩ đứng hàng đầu, mắt họ khẽ trào máu, có điều không phải đã mù, mà là bị loại ánh sáng này làm mắt bị tổn thương, cần phải chữa trị trong một thời gian.

Nhưng các thế lực trong thiên hạ, đang quan sát trận chiến này.

Đại Ngụy, Sơ Nguyên, Đột Tà, Man quốc, Đông châu, Tây châu, Bắc châu, Nam châu, đều đang quan sát trận đại chiến này.

Sử dụng các loại pháp khí để quan sát.

Sau khi ánh sáng biến mất.

Tất cả mọi người đều dại ra.

Không ai nói nổi lời nào.

Một cái hố trông đáng sợ xuất hiện, sâu ít nhất mười trượng trên mặt đất, khói đen mịt mù, chỗ nào cũng chỉ có đất khô cằn.

Mà bảy mươi vạn đại quân của Man di.

Đều bốc hơi thành mây khói.

Đưa mắt nhìn quanh, chỉ còn sót lại không đến mấy người.

Tộng cộng có bốn người, là Nhị phẩm Cường giả, còn có ngũ hoàng tử, trên người hắn ta có cực phẩm kị giáp bảo vệ.

Mới giữ được một mạng.

Nhưng bốn người này, nay cũng đã trọng thương, bọn chúng chưa chết, nhưng cũng đã bị thương rất nghiêm trọng.

Kết cục sẽ càng thảm hơn.

Yên tĩnh.

Chìm trong yên tĩnh.

Một sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Không ai biết phải nói thêm gì, cho dù là triều đường của Đại Ngụy, mọi người cũng không biết phải nói gì mới phải.

Đột nhiên.

Vương triều Sơ Nguyên.

“Là Nhất phẩm Thiên lôi đại pháo.”

“Không thể nào.”

“Điều này là không thể nào.”

Vào lúc này.

Một giọng nói vô cùng rối bời vang lên.

Bình Luận (0)
Comment