Trong quân cơ đại doanh Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu nhìn về phía tướng sĩ Man di không ngừng tăng lên.
Ánh mắt hắn toả ra một sự điềm tĩnh rõ ràng.
Trong đại doanh, có nội gián của Man di, hoặc có thể nói là nội gián của vương triều Sơ Nguyên hoặc vương triều Đột Tà.
Điều này không còn gì phải nghi ngờ nữa.
Mà biết rõ có nội gián, Hứa Thanh Tiêu vẫn tiếp tục nói ra kế hoạch tác chiến của hắn, chính là vì khiến Man di hiểu nhầm rằng hắn đang khinh địch.
Bây giờ quả nhiên đối phương đã tin rồi.
Trận chiến ngày mai.
Cũng được định sẵn sẽ là một trận đại chiến hết sức đặc sắc.
Đêm khuya.
Chỉ còn chưa đầy bốn canh giờ nữa là đến thời điểm đại chiến sau ba ngày.
Trong khu vực Đại Ngụy.
Hoàng cung vẫn sáng rực.
Binh bộ thượng thư, cùng văn võ bá quan cả triều đều đang đợi chiến cơ từ tiền phương.
Không một ai ngủ được.
Nếu trận chiến lần này thua, đối với Đại Ngụy mà nói, là một nỗi khổ khó chấp nhận được.
Long đỉnh Trung châu không còn nữa cũng coi như thôi.
Không dễ gì Đại Ngụy mới ngày một phát triển không ngừng, cũng chính vì bại trận mà trở về đống tro tàn.
Hơn nữa nếu trận đầu tiên đã bại, liên luỵ kéo theo sẽ càng nhiều.
Nói không chừng, quốc vận Đại Ngụy sẽ lại chìm xuống đáy lần nữa.
Đại Ngụy có thể nghịch chuyển vận mệnh một lần không có gì to tát, nhưng nếu muốn Đại Ngụy lật mình thêm lần thứ hai, thật sự quá khó khăn.
Thậm chí Đại Ngụy có khả năng còn phải cắt đất đền bù các thứ.
Những thứ này đều là hậu quả của thua trận.
Cho nên trên dưới Đại Ngụy đều đang dõi theo trận chiến này, thắng rồi chuyện gì cũng dễ nói, nếu lỡ thua, tất cả mọi chuyện đều khó xử.
Mà trong nhà lao.
Sau khi Hoài Ninh thân vương nghe xong kế hoạch sắp xếp của hai bên, cả người không nhịn được mà cau lại.
“Tại sao hắn lại làm như vậy?”
“Thiên lôi đại pháo, thứ đồ này, không thể nào có chuyện Hứa Thanh Tiêu không biết nó mạnh đến mức nào được.”
“Hắn không phải kiểu người khinh địch như vậy.”
Hoài Ninh thân vương nhăn đầu mày, ông ta không tham gia vào chiến trận, nhưng có thể thông qua phương thức tác chiến của hai quân, đoán ra rất nhiều thứ.
Biết được Hứa Thanh Tiêu tập hợp tam quân, điều này nhất định có vấn đề.
Qua vừa tròn một canh giờ.
Đột nhiên.
Hoài Ninh thân vương mở trừng mắt ra.
“Hắn có vũ khí còn mạnh hơn.”
“Giống với Thiên lôi đại pháo.”
“Sức mạnh rất lớn, mạnh đến mức có thể khiến Hứa Thanh Tiêu tự tin tuyệt đối vào nó.”
Hoài Ninh thân vương đoán ra, cả người ông ta đều tỏ ra vẻ ngạc nhiên.
Đoán được Hứa Thanh Tiêu tại sao lại làm vậy.
“Ha ha ha ha ha.”
“Ha ha ha ha ha, thắng rồi, thắng rồi.”
“bản vương, cuối cùng cũng thắng rồi.”
Trong nhà lao, tiếng cười sảng khoái của Hoài Ninh thân vương vọng lên.
Khiến không ít người cảm thấy tò mò.
Đặc biệt là Quý Nguyên, hắn ta càng không thể nhịn được, nhìn Hoài Ninh thân vương nói.
“Vương thúc, vì sao người lại cười thế?”
Quý Nguyên tò mò hỏi.
Hoài Ninh thân vương không trả lời, mà là hít sâu một hơi, siết chặt nắm đấm, rõ ràng đã vô cùng kích động.
Bởi vì ông ta thắng rồi.
Lần này ông ta nhất định thắng chắc rồi.
“Không đúng, không đúng.”
“Vẫn không thể nói sớm như vậy được.”
“Ta vẫn chưa thắng, bản vương vẫn chưa thắng, đợi có kết quả rồi nói tiếp.”
Hoài Ninh thân vương nghĩ lại vẫn còn rùng mình, ông ta không muốn nói những lời này quá sớm, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì đúng là sao chổi chuyển thế mà.
Cứ như thế.
Thời gian chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Giờ Dần.
Trời còn chưa sáng.
Hai quân đã đối đầu nhau ở Thiên Lang sơn mạch, tất cả bố trí đều đã được chuẩn bị xong, máy bắn đá loại lớn, đội thiết giáp, đội hậu cần, kị binh, tất cả mọi việc đều đã được chuẩn bị hoàn hảo.
Ở trong Man quốc, đã lắp đặt xong Thiên lôi đại pháo từ xa, một khi chiến tranh bắt đầu, vào khoảng thời gian mấu chốt, bọn chúng sẽ bắn ra một pháo đầu tiên.
“Mở cổng thành.”
Cũng chính vào lúc này.
Cùng với tiếng trống trận vang lên, trong Man quốc, cổng thành mở rộng, đại tướng quân Đồ Lỗ đã bước ra, cưỡi trên mình con dị thú, ánh mắt cực kì sắc bén.
Tâm trạng của hắn ta đang hừng hực khí thế.
Nhưng trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh.
Trăm vạn quân giao chiến, trận này đối với các tướng sĩ mà nói, chính là một trận chiến đáng được lưu lại trên sử sách.
Bất kể là ai thắng ai thua.
Đều phải được ghi lại trên sách sử.
Đùng đùng đùng.
Đùng đùng đùng.
Tiếng trống trận như tiếng sấm rền vang lên.
Đến từ Đại Ngụy.
Cùng với tiếng trống như tiếng sấm vang, chúng tướng sĩ vào giây phút này đều sục sôi ý chí.
Vẫn còn một canh giờ nữa.
Đại chiến sẽ chính thức bắt đầu.
Nó được định sẵn sẽ là một trận đại tử chiến, định sẵn sẽ máu chảy thành sông.
Vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm.
Vương triều Sơ Nguyên, vương triều Đột Tà, đều dùng các loại pháp khí để quan sát trận đại chiến này, chúng không muốn bỏ qua bất cứ một cảnh nào.
“Hứa Thanh Tiêu!”
“Đầu hàng Man quốc, trận này có thể phong ngươi làm Đại Ngụy vương, đây là chỉ ý của Man vương, cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Giọng nói của đại tướng quân Đồ Lỗ vang lên.
Hắn ta thét lên giữa không gian.
Hắn ta muốn Hứa Thanh Tiêu đầu hàng.
“Trận đầu, cũng như trận kết!”
Thế nhưng, đáp lại lời của đại tướng quân Đồ Lỗ, vẫn chỉ có một câu này.
Giống y như ba ngày trước.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Tiêu đứng trước chúng tướng sĩ Đại Ngụy, hắn không dùng kĩ mã, mà đi bộ.
Nhìn Hứa Thanh Tiêu bước ra.
Người kia cười lạnh.
Trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Cũng là một kiểu thương hại.
Đường đường là Bình Loạn vương Đại Ngụy, Á thánh Nho đạo, Nhị phẩm Chí tôn Võ đạo, là một người trong thần thoại, hôm nay lại phải chết trong tay của hắn ta.
Đã vậy đối phương còn hồn nhiên không biết gì.
Thế này sao có thể khiến hắn ta không thương tiếc cho được.
“Hứa Thanh Tiêu.”
“Trận chiến này, ngươi thua chắc rồi.”
Vãn còn chưa đầy nửa canh giờ nữa.
Lúc này, giọng nói của đại tướng quân Đồ Lỗ vang lên.
Hắn ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong giọng nói tràn đầy sự tự tin.
Nửa canh giờ cuối cùng, đã không còn cơ hội xoay chuyển nào nữa.
Tướng sĩ Đại Ngụy không có thay đổi gì, đây là việc đã định sẵn, tất cả kế hoạch đều nằm trong lòng bàn tay, tất cả mọi chuyện, đều đã được quyết định xong.