“Truyền lệnh của Trẫm, viết mật hàm cho Đột Tà, bàn bạc việc sắp tới.”
“Tra rõ chuyện hư thực của đại pháo thiên lôi nhất phẩm.”
“Phái binh tới Man tộc, xử lý Man tộc chuyện chiếm hữu tài nguyên phi pháp. Nếu như Man tộc thành thật đồng ý, có thể cho viện binh.”
“Với lại truyền tin cho Đại Ngụy, hòa giải chiến tranh, có thể đàm phán hòa bình.”
Sơ Nguyên đại đế lên tiếng.
Sau khi hắn bình ổn lại tâm trạng, việc đầu tiên là hạ thánh chỉ.
Thứ nhất, trao đổi một chút với Đột Tà nên làm gì tiếp theo.
Thứ hai, tra xem đại pháo thiên lôi là thật hay giả. Hắn càng hy vọng nó là giả hơn, không chỉ hắn mà tất cả mọi người đều hy vọng nó là giả.
Thứ ba, đi Man tộc lấy tài nguyên về, nhân tiện có thể cứu trợ một phen. Dù sao đại pháo thiên lôi nhất phẩm chỉ có thể phóng được một lần, lần thứ hai cần phải đợi thời gian khá lâu.
Trước kia cho Man tộc nhiều tài nguyên như vậy, là vì coi trọng sức chiến đấu của Man tộc, hiện tại Man tộc thua thành thế này rồi, còn tài nguyên tài ngông gì nữa?
Cút qua một bên, mau mau lấy hết đồ trở về.
Thậm chí tài nguyên bản thổ của Man tộc cũng phải lấy về một phần, coi như là bồi thường cho những năm nay.
Cuối cùng, chính là tìm Đại Ngụy hòa đàm.
Man tộc không thể bị diệt, nếu không, giữa ba vương triều lớn sẽ phát sinh một vài vấn đề khác.
Điểm này, cho dù là Vương triều Đột Tà hay là Vương triều Sơ Nguyên cũng không muốn nhìn thấy.
Thậm chí Đại Ngụy cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.
Sau khi Sơ Nguyên đại đế truyền hạ ý chỉ.
Vương triều Đột Tà.
Cùng một phương thức, cùng một lý luận, có điều vương triều Đột Tà cũng không cảm thấy rằng Đại Ngụy không thể luyện chế ra đại pháo thiên lôi nhất phẩm.
Dẫu sao chúng cũng không biết đại pháo thiên lôi nhất phẩm khó thế nào, nhưng chúng không tin rằng sức mạnh của đại pháo thiên lôi sẽ khủng bố như vậy.
Bọn chúng cho rằng, đại pháo thiên lôi nhất phẩm không phải giả, nhưng sau lưng nhất định có võ giả nhất phẩm ra tay.
Nếu không, quét ngang ba trăm dặm quá khó tin rồi, căn bản là không có khả năng.
Cho dù là võ giả nhất phẩm dốc hết toàn lực, cũng rất khó làm được kỳ quan này.
Nhưng quan điểm của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đều nhất trí. Đầu tiên là trao đổi với vương triều Sơ Nguyên, tra rõ đại pháo thiên lôi là thật hay giả, đoạt lại tài nguyên và hoà giải chiến tranh.
Hai đại vương triều mau chóng phản ứng trở lại. Chấn động thì có đó, nhưng bọn họ cũng rõ chuyện nên làm bây giờ.
Có điều bất luận tốc độ phản ứng nhanh như thế nào, thì sự rúng động trong lòng là không thể che giấu.
Nhưng đối với hai đại vương triều mà nói, bọn họ vừa chấn động, vừa có cảm giác áp bách và khủng hoảng.
Nhưng đối với một số người mà nói, sự xuất hiện của đại pháo thần võ đã gây ra cảm giác áp bách cực lớn.
Một nơi trong rặng núi.
Vang lên một giọng nói.
“Phải lập kế hoạch ngay, không thể trì hoãn được nữa.”
Đại Ngụy.
Thất Tinh Đạo Tông.
Thanh Tịnh đạo nhân đang theo dõi tất cả, sau khi đại pháo thần võ bắn một phát san phẳng ba trăm dặm, hắn chấn động vô cùng.
Sau đó liền cất tiếng.
“Thất Tinh Đạo Tông, rút khỏi Đại Ngụy.”
Đây là lời truyền đạt của Thanh Tịnh đạo nhân.
Hắn không có nói thêm lời vô nghĩa nào mà trực tiếp hạ mệnh lệnh này.
Trước đó Hứa Thanh Tiêu đã nói Thiên Địa Văn Cung và Thất Tinh Đạo Tông rời khỏi Đại Ngụy, tuy mệnh lệnh đã hạ xuống, nhưng bọn hắn lấy lý do cần phải chuẩn bị nên vẫn luôn kéo dài thời gian.
Bọn hắn đương nhiên không muốn rời khỏi Đại Ngụy.
Ở trong Đại Ngụy, có thể chia nhau Quốc vận, thì sao nỡ rời Đại Ngụy được?
Hơn nữa bọn hắn cũng biết chuyện Man tộc sắp lược, cho nên cố ý kéo dài.
Hiện tại Man tộc đã bị Đại Ngụy tiêu diệt, bọn hắn còn có tư cách gì nán lại Đại Ngụy?
Thật sự không sợ chết à?
Thiên Địa Văn Cung.
Vương Triều Dương nhìn thấy hết thảy, trong ánh mắt tràn ngập chua xót và không cam lòng.
Hắn cũng đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, một khi Hứa Thanh Tiêu bị đại chiến với Man tộc vướng víu tay chân, hắn tất nhiên sẽ làm mưa làm gió trong lãnh thổ Đại Ngụy.
Nhưng không ngờ Hứa Thanh Tiêu lại giải quyết gọn Man tộc ngông cuồng tự đại chỉ trong một đêm.
Chuyện này đã vượt ngoài dự tính của mọi người.
Lập tức, Vương Triều Dương đốt một cây hương, ngay sau đó tĩnh tâm chờ đợi.
Sau đó có một bóng người xuất hiện.
Vương Triều Dương lập tức trở nên cung kính.
“Tôn thượng.”
“Hứa Thanh Tiêu một chiêu phá địch, con nên làm như thế nào đây ạ? Có phải rời khỏi Đại Ngụy không?”
Vương Triều Dương mở miệng, rõ ràng hắn có chút sợ hãi.
Dù sao kế hoạch đã bị rối loạn hoàn toàn, hắn thật sự không thể nào duy trì sự bình tĩnh được.
Nhưng mà, giọng nói của hư ảnh đó lại khiến cho Vương Triều Dương không khỏi sửng sốt.
“Không cần rời đi, có một cơ duyên cực lớn sắp đến, ở nơi này chuẩn bị chiếm lấy cơ duyên tạo hoá then chốt.”
“Hứa Thanh Tiêu cùng lắm chỉ là may áo cưới cho ngươi mà thôi.”
Giọng nói vang lên, làm cho Vương Triều Dương sững sờ.
Một cơ duyên cực lớn?
Hứa Thanh Tiêu may áo cưới cho mình?
Hắn có chút không tin, nhưng nghe cái khẩu khí này, không tin cũng phải tin.
“Vâng, kính tuân pháp chỉ.”
“Có điều xin hỏi tôn thượng, là tạo hóa gì ạ?”
Trong lòng Vương Triều Dương vốn có hơi sợ hãi tức khắc đã bình tĩnh trở lại.
Ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Người đó nhìn thoáng qua Vương Triều Dương, rồi chậm rãi cất lời.
“Khí vận của Trung Châu.”
Người đó nói như thế, khiến Vương Triều Dương càng thêm hưng phấn.
Rất nhanh hư ảnh đã biến mất, trong mật thất của Thiên Địa Văn Cung.
Vương Triều Dương có vẻ vô cùng kích động, hắn rất kỳ vọng vào tương lai.
Nhưng có người vui cũng có người sầu.
Một phát pháo này của Hứa Thanh Tiêu đã khiến cho thiên hạ sôi trào.
Đối với hầu hết mọi người mà nói thì bọn họ rất chấn động.
Nhưng đối với Man tộc mà nói thì không chỉ là chấn động, mà chủ yếu là càng chết lặng và tuyệt vọng.