Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1350 - Chương 1350: Cuộc Xâm Lăng Biến Thành Trận Chiến Phòng Vệ! Truyền Quân Lệnh, Diệt Man Tộc! (5)

Chương 1350: Cuộc Xâm Lăng Biến Thành Trận Chiến Phòng Vệ! Truyền Quân Lệnh, Diệt Man Tộc! (5)

Vương thất Man tộc.

Trong Hoàng cung.

Man Vương ngồi trên long ỷ, sắc mặt trắng bệch.

Là cái loại nhợt nhạt thảm đạm.

Toàn bộ Man tộc, tất cả thần tử văn võ đều choáng váng.

Các hoàng tử thì càng sững sờ mà đứng như trời trồng trong đại điện.

Là bảy mươi vạn Đại quân Man tộc.

Là bảy mươi vạn Đại quân Man tộc đó a!

Thế mà lại bị diệt chỉ trong một ngày?

Giờ khắc này, Man Vương hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Toàn bộ hoành đồ bá nghiệp, toàn bộ ý tưởng đều tan thành mây khói ngay tại khoảnh khắc này.

Còn xâm lược Đại Ngụy cái gì nữa.

Đây chính là nói chuyện viển vông.

Trước mắt không bị diệt quốc đã là vô cùng may mắn rồi!

“Chuyện này là không thể nào.”

“Vì sao Đại Ngụy có đại pháo thiên lôi nhất phẩm?”

Có thần tử đột nhiên phản ứng, gào lên.

Hắn không tin hết thảy những chuyện này, lớn tiếng hỏi.

Giọng nói này đã đánh thức tất cả mọi người.

Ai cũng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn hắn cũng không muốn thừa nhận Đại Ngụy đáng sợ, nhưng mà sự thật đã chứng minh tất cả.

“Bệ hạ, bại cục đã định, cho dù là nguyên nhân gì cứ để lại rồi bàn sau. Thần sợ rằng Đại Ngụy sẽ diệt Man Quốc ta.”

Trong lúc này, quốc sư Man Quốc lên tiếng. Hắn đã tỉnh táo lại sau màn này, đầu tiên không phải phẫn nộ mắng chửi tại chỗ mà là tìm kiếm một đường sống cho Man Quốc.

“Quốc sư mời nói.”

Man Vương mở miệng, trưng cầu ý kiến của quốc sư.

Quốc sư tạm ngừng một chút, ngay sau đó lên tiếng.

“Bệ hạ.”

“Hiện giờ bảy mươi vạn đại quân của Man Quốc ta đã diệt, nếu tướng sĩ Đại Ngụy xâm chiếm Man Quốc chúng ta thì sẽ là một trận sinh linh đồ thán.”

“Man Quốc cũng sẽ không còn tồn tại, chỉ còn lại ba mươi vạn đại quân, căn bản không thể nào chống lại Đại Ngụy. Cho dù hiện tại đi tập kết những quân còn lại, cộng thêm những quân rải rác cùng lắm cũng chỉ thêm được ba mươi vạn người thôi.”

“Nhưng việc phòng thủ chúng ta vẫn phải làm. Lập tức tập kết ba mươi vạn đại quân trấn thủ ở ngoài cổng thành. Thần cho rằng, khẩu đại pháo thiên lôi nhất phẩm này chỉ có thể bắn được một lần, nếu không thì quá mức nghịch thiên rồi.”

“Phải phòng thủ, chúng ta vẫn phải phòng thủ. Ba mươi vạn đại quân cộng thêm chiến đấu thủ thành, vẫn có thể kiên trì một đoạn thời gian. Đồng thời tập kết thêm binh mã, có thể ngăn chặn hiệu quả thiết kỵ của Đại Ngụy san bằng Man Quốc ta.”

“Mà việc trước mắt bệ hạ phải làm là cầu hòa. Man Vương ngài đích thân cầu hòa, đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người khác, thỉnh cầu Đại Ngụy tiếp nhận đầu hàng.”

“Bồi thường bao nhiêu cũng không thành vấn đề, chỉ cần có thể sống sót là được.”

“Rồi sau đó lập tức liên hệ với vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà, bảo bọn họ ra mặt điều giải trận chiến này.”

“Sau đó bảo người quan trọng của Man tộc ta lập tức đến Đột Tà và Vương triều Sơ Nguyên, ngộ nhỡ Đại Ngụy không từ thủ đoạn, vậy Man Quốc ta sẽ hoàn toàn bị diệt vong.”

Quốc sư mở miệng nói ra khốn cảnh hiện giờ của Man Quốc, cùng với những việc Man Quốc cần phải làm.

Đương nhiên hắn cũng cho rằng, đại pháo thần võ của Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể bắn được một lần.

Nghe xong, Man Vương có chút trầm mặc.

Bảo Man Quốc đầu hàng, thật sự hắn rất không cam lòng.

Những thần tử khác cũng có chút không phục.

Nhưng giọng nói quốc sư lại vang lên lần nữa.

“Bệ hạ.”

“Việc đã đến nước này, đừng vướng bận chuyện quá khứ nữa.”

“Hãy mau quyết định đi bệ hạ, bằng không, không còn cơ hội để quyết định nữa đâu.”

Quốc sư lên tiếng thúc giục Man Vương.

Hắn biết Man Vương có chút không cam lòng, dù sao đổi thành ai cũng sẽ không cam tâm.

Bảy mươi vạn đại quân, nói mất là mất, cho dù là giết lợn cũng phải giết nửa tháng đi?

Trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận được, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nhưng không thể chấp nhận thì không thể chấp nhận, sự thật chính là như vậy. Nếu như không mau chóng quyết định, Man Quốc sẽ hoàn toàn biến mất.

“Được, truyền ý chỉ của trẫm, Đồ Lỗ đại tướng quân cấu kết với Ngũ hoàng tử ăn trộm Ngọc tỷ Binh phù, tự tiện xâm lược Đại Ngụy, thần tiên phẫn nộ. Hôm nay ban chết cho hai người, cho nên toàn bộ người liên can bị diệt cửu tộc, chỉ mong cầu hòa với Đại Ngụy.”

Man Vương không cam lòng lên tiếng.

Nói xong lời này, hắn không khỏi hộc máu, một là vì tức giận, hai cũng là vì khó chịu!

Bảy mươi vạn đại quân là hy vọng quật khởi của Man tộc, hiện tại hy vọng này đã hoàn toàn biến mất, bảo hắn không khó chịu sao được?

Máu tươi trào ra.

Các triều thần cũng không biết nên nói cái gì, thậm chí có vài người ngồi bệt xuống đất, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Bọn hắn biết, mình phải trở thành người chịu tội thay.

Rất nhanh, quốc sư đã viết thánh chỉ rồi vội vã gửi đến Đại Ngụy, một phút một giây cũng không nỡ lãng phí.

Nhưng thực mau, bất hạnh tin tức truyền đến.

Vương triều Sơ Nguyên và Vương triều Đột Tà lập tức gửi thư từ, chỉ trích Man tộc cướp đoạt tài nguyên của hai đại vương triều, yêu cầu Man tộc lập tức bồi hoàn, nếu không quyết không bỏ qua.

Thư từ của hai đại vương triều được chuyển đến ngay lập tức.

Tin tức truyền đến, trên dưới Man tộc đều giận dữ, đặc biệt là Man Vương càng tức đến phát cuồng.

Thời khắc mấu chốt, Man tộc trả cái giá lớn như thế, mà vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà chẳng những không đưa tay viện trợ, trái lại còn giậu đổ bìm leo.

Nhưng giận thì giận, Man tộc hiện tại không dám đắc tội hai đại vương triều này. Nếu như đắc tội, vậy thì càng phiền toái.

Có điều Man tộc không đưa ra hồi đáp trước, mà là chờ đợi Đại Ngụy tiếp nhận đầu hàng.

Tài nguyên mà vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà tài trợ có thể coi như tấm séc, nếu như đưa hết thì Man tộc cũng hết đời.

Mà giờ khắc này.

Dãy núi Thiên Lang.

Đất khô cằn ba trăm dặm, khiến tâm trạng người chấn động.

Chỉ có nhìn thấy tận mắt mới có thể hiểu rõ thứ này khủng bố như thế nào.

Các tướng sĩ Đại Ngụy cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đôi mắt bọn họ đã đỏ bừng, nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn có chừng mực, có thể miễn cưỡng mở mắt ra.

Nhìn đất khô cằn trước mặt, bọn họ chấn động đến mức không thốt nổi một từ.

Bình Luận (0)
Comment