Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1351 - Chương 1351: Cuộc Xâm Lăng Biến Thành Trận Chiến Phòng Vệ! Truyền Quân Lệnh, Diệt Man Tộc! (6)

Chương 1351: Cuộc Xâm Lăng Biến Thành Trận Chiến Phòng Vệ! Truyền Quân Lệnh, Diệt Man Tộc! (6)

Ở một góc khác của chiến trường.

Tổng cộng chỉ có mấy người.

Ngoại trừ mấy nhị phẩm không quen biết, chỉ còn lại Ngũ hoàng tử và Đồ Lỗ đại tướng quân của Man tộc.

Trên người hai người đều có dị bảo có thể bảo hộ bọn hắn, dưới lực xung kích khủng bố như thế, bọn hắn không chết cũng tàn.

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể hai người chủ yếu đều đã vỡ vụn, cho dù thả bọn hắn trở về, trong ba ngày cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.

Phụt!

Đại tướng quân Đồ Lỗ phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày gã xám tro, tóc cũng cháy sạch, cả người đen nhánh.

Nhìn Hứa Thanh Tiêu đang ở đằng xa.

Cả người gã đều choáng váng.

Lại nhìn chung quanh, toàn bộ bảy mươi vạn đại quân đều chết sạch.

Tuyệt vọng.

Tuyệt vọng.

Tuyệt vọng khó nói nên lời.

Hắn hơi hơi hé miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn không biết nên nói cái gì.

Bảy mươi vạn đại quân đã chết trong tay chính mình.

Vốn tưởng rằng là một trận đại chiến, chính mình sẽ thắng lợi với tỷ số tuyệt đối.

Nhưng chuyện không thể ngờ chính là mình lại trở thành trò cười.

Trận chiến này, Hứa Thanh Tiêu phong thần, mà mình sẽ trở thành chuyện cười thiên cổ.

“Man Quốc đã mất rồi!”

Đại tướng quân Đồ Lỗ hét lớn một tiếng, hắn nhìn Hứa Thanh Tiêu rồi tự tuyệt ngay tại chỗ, làm vỡ nát tâm mạch của mình.

Mà Ngũ hoàng tử đang theo dõi hết thảy, trong ánh mắt cũng tràn ngập tuyệt vọng.

Ai có thể nghĩ đến kết cục sẽ là như thế này?

Nhưng so với khí phách của Đồ Lỗ đại tướng quân, hắn không làm được.

“Hứa Thanh Tiêu, ta là Ngũ hoàng tử của Man Quốc, ngươi không giết ta, có thể bảo phụ hoàng ta cho ngươi tài nguyên.”

“Man Quốc sẽ đồng ý, phụ hoàng cũng sẽ đồng ý.”

Ngũ hoàng tử mở miệng, trong lúc nói chuyện thì càng phun thêm mấy ngụm máu tươi. Thân thể hắn đã không chống đỡ nổi nữa, sống còn khó chịu hơn là chết.

Nhưng hắn vẫn muốn sống.

Chỉ tiếc.

Ầm.

Hứa Thanh Tiêu giơ tay, trường mâu cực võ trấn ma kính biến hoá, trực tiếp giết chết hắn.

Mà cùng lúc đó, hai võ giả nhị phẩm khác thân đang chịu trọng thương, điều đầu tiên nghĩ đến chính là chạy.

“Muốn chạy sao?”

“Mơ đi.”

Hứa Thanh Tiêu không hề do dự, lập tức đuổi theo, cực võ đại thủ ấn trấn áp, chụp một cái hai người bọn chúng bị áp thẳng lên mặt đất, lún thật sâu vào trong bùn đất.

“Vương gia, đừng giết chúng ta, chúng ta có thể nói hết toàn bộ những gì chúng ta biết.”

Hai người vội vàng xin tha.

Hy vọng Hứa Thanh Tiêu buông tha chúng.

Bọn chúng là nhị phẩm, võ đạo chí tôn, lại càng muốn sống sót.

Phịch phịch.

Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu không chút dong dài, trường mâu xuyên thủng trái tim của bọn chúng, chết ngay tại chỗ.

Cấp bậc này, ở trong mắt người thường quả thực rất mạnh, nhưng Hứa Thanh Tiêu biết, kẻ thù của chính mình là ai.

Đừng nói là võ đạo nhị phẩm, cho dù là võ đạo nhất phẩm, phỏng chừng cũng không biết bí mật sau lưng là gì.

Bọn hắn cùng lắm chỉ là muốn lừa mình dối người mà thôi.

Có chút nực cười.

Sau khi giết chết hai bọn chúng.

Hứa Thanh Tiêu đưa lưng về phía trăm vạn đại quân, vẻ mặt lạnh như băng nói.

“Truyền lệnh của bản vương, toàn quân xuất kích, san bằng Man tộc.”

“Sau trận chiến này, thiên hạ sẽ không còn Man tộc nữa.”

Hứa Thanh Tiêu cất tiếng, không hề thừa lời vô ích.

Quân chủ lực của Man tộc đã bị mình toàn diệt, dĩ nhiên cứ trực tiếp lao tới, san bằng Man tộc.

Nghe thấy câu nói này, toàn bộ các tướng sĩ không khỏi sửng sốt.

Bọn họ nghe ra được ý của Hứa Thanh Tiêu gì.

San bằng Man tộc, từ nay về sau thiên hạ sẽ không còn Man tộc nữa?

Ý tứ này, bọn họ không thể nào mà không biết, Hứa Thanh Tiêu đã không còn hài lòng khi chiến thắng trận này nữa rồi.

Hắn muốn hoàn toàn tiêu diệt mới thấy thoả mãn.

Làm một mẻ, khoả cả đời.

Toàn bộ tướng sĩ khi nghe xong thì triệt để sôi trào, bọn họ kích động vô cùng, tay cầm trường thương, sự khó chịu trước đó ngay một khắc này đã không còn sót lại gì.

“Chúng ta nghe lệnh.”

Chúng tướng sĩ gần như lập tức đáp lại, rồi sau đó trăm vạn đại quân xuất chinh, do các vị Vương hầu thống lĩnh.

Lao thẳng tới hang ổ của Man tộc.

Ầm ầm ầm.

Ầm ầm ầm.

Trăm vạn đại quân đồng thời xuất phát, hiệu quả thị giác cực kỳ khủng bố.

Bọn họ lao băng băng tới đại doanh Man tộc.

Trong nhất thời, đất rung núi chuyển.

Bảy mươi vạn đại quân vừa mới lên sàn đã chết hết, chuyện này đã mang đến cho các tướng sĩ Đại Ngụy sự tự tin cực lớn.

Mọi người xông qua đó.

Biên giới Đại Ngụy cách Man tộc chưa tới một trăm dặm.

Vượt qua nữa chính là lãnh thổ của mình, chỉ có một trăm dặm, chưa đến hai khắc.

Thiên quân vạn mã phi băng băng.

Hứa Thanh Tiêu cũng đang nhanh chóng lao tới chiến trường.

Mà cùng lúc đó.

Thủ đô Đại Ngụy.

Từng giọng nói liên tiếp vang lên.

“Báo!”

“Bệ hạ, Man tộc cầu hòa.”

“Báo!”

“Vương triều Đột Tà đưa tới mật hàm.”

“Báo!”

“Vương triều Sơ Nguyên đưa tới mật hàm.”

“Báo!”

“Đông Châu đế tộc đưa tới mật hàm.”

Từng giọng nói vang lên ở trong đại điện.

Trong triều đình, Nữ đế nhận lấy những bức mật hàm đó.

Nàng mở từng bức ra, rồi nhanh chóng đọc.

Một lát sau, Nữ đế không khỏi giao những bức mật hàm này cho chúng thần.

“Man tộc cầu hòa, Đột Tà và Sơ Nguyên cũng châu đầu vào, Đông Châu đế tộc cũng xen vào hóng hớt.”

“Chư vị ái khanh, Man tộc cầu hòa, nên đồng ý hay là không?”

Nữ đế mở miệng, nàng nhìn về phía mọi người hỏi như thế.

Vừa nói xong, chúng thần ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó không khỏi bắt đầu nghị luận.

“Bệ hạ, thần cho rằng, có thể chấp nhận đầu hàng, tiếp tục đánh nữa, hai đại vương triều Sơ Nguyên và Đột Tà có lẽ sẽ nhúng tay. Trận chiến này Đại Ngụy đã thắng, hơn nữa đã nhận được thứ nên có rồi.”

“Tương lai của đất nước bách tính đều sẽ được nâng cao lên rất nhiều, trước mắt có thể hoà đàm, yêu cầu đủ loại tài nguyên.”

Người thứ nhất bằng lòng chấp nhận hoà đàm là Trần Chính Nho.

Bình Luận (0)
Comment