Trần Chính Nho xem xét chuyện này từ góc độ thừa tướng của Đại Ngụy, hòa đàm là kết quả tốt nhất.
Suy cho cùng cũng không nhất thiết phải đánh tiếp.
Tầm quan trọng cũng không lớn, chi bằng chấp nhận cho Man tộc hoà đàm, yêu cầu vô số tài nguyên là được.
Lãnh thổ, quặng sắt, lương thực, ngân lượng, mấy thứ này đều có thể đòi cống qua.
Đối với Man tộc hiện giờ mà nói, rút cạn máu của chúng, chúng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Đây coi như là đả kích lần hai, từ nay về sau, Man tộc muốn quật khởi thì cơ bản là chuyện không có khả năng.
Nhưng rất nhanh, giọng nói của An Quốc Công vang lên, phủ quyết hoà đàm.
“Bệ hạ, lão thần cho rằng nên cự tuyệt hoà đàm. Man tộc xâm lược Đại Ngụy ta, tàn sát con dân Đại Ngụy ta, đây là nợ máu, hơn nữa những năm gần đây, Man tộc liên tiếp xâm phạm biên cảnh Đại Ngụy ta.”
“Hơn nữa còn nỗi nhục Tĩnh thành, mâu thuẫn giữa hai nước không thể điều tiết. Lần này hoàn toàn có thể thừa thắng xông lên, triệt để đánh bại Man tộc.”
“Nếu không, về sau ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Nói khó nghe là có hai đại vương triều Đột Tà và Sơ Nguyên ở đây, mười năm sau, ba mươi năm sau, Man tộc chỉ sợ sẽ quật khởi lần nữa.”
“Đến lúc đó thật đúng là gay go.”
“Vả lại diệt Man tộc, toàn bộ tài nguyên không phải đều là của Đại Ngụy chúng ta sao?”
An Quốc Công là võ tướng, đương nhiên ông không chấp nhận hoà đàm. Trước mắt bên mình có ưu thế to lớn thì còn hoà đàm cái lông á.
Hoà đàm, là mọi người đều không muốn tiếp tục tổn thất nữa thì mới hoà đàm.
Có ưu thế lớn như vậy, quỷ mới hoà đàm với ngươi.
Nhưng mà vừa nghe xong, Trần Chính Nho không khỏi tiếp tục mở miệng.
“Lời này của Quốc công là sai rồi, chính là vì có hai đại vương triều ở đây cho nên mới chấp nhận hoà đàm.”
“Hành binh đánh giặc, lão phu không bằng ngài, nhưng quốc gia đại sự, quốc công không bằng lão phu.”
“Thời khắc mấu chốt là phải biết điểm dừng. Đạt được tài nguyên, trở thành người thắng cuộc lớn nhất.”
“Bằng không nếu như hai đại vương triều gia nhập, vậy thì phiền phức rồi.”
Trần Chính Nho lên tiếng.
Ông ta cũng biết Đại Ngụy có ưu thế rất lớn, nhưng vấn đề không phải là ưu thế hay không ưu thế.
Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tình sẽ càng phiền toái, lôi kéo hai đại vương triều nhập cuộc thì có chút không tốt lắm.
Hai người đang tranh luận.
Nhưng chính vào lúc này.
Giọng của Trương Tĩnh vang lên.
“Chư vị, không bằng nghe ý kiến của Hứa Vương gia một chút?”
Trương Tĩnh mở miệng.
Lập tức, triều đình yên tĩnh trở lại.
Đúng thật, bọn họ đã quên mất Hứa Thanh Tiêu.
Trước mắt vẫn là không chấp nhận hoà đàm, Hứa Thanh Tiêu có quyền lên tiếng nhất.
Lời này vừa thốt ra, Nữ đế cũng không khỏi gật đầu.
Nhưng ngay lúc này.
Đột nhiên, một tấm thiên chỉ tụ lại ở trong tay Nữ đế.
Đây là thiên chỉ do Hứa Thanh Tiêu đưa tới.
Thật đúng là nói đến là đến.
Tiếp nhận thiên chỉ.
Nữ đế chậm rãi mở ra.
Cả triều văn võ đều đang chờ đợi, tò mò ý kiến của Hứa Thanh Tiêu như thế nào.
Rất nhanh, nữ đế lộ vẻ bất đắc dĩ, nhìn quần thần nói.
“Không cần tranh cái nữa.”
“Không chấp nhận hoà đàm.”
Nữ đế lên tiếng, nói như vậy đấy.
Nghe xong, mọi người đều không khỏi tò mò.
“Bệ hạ, đây là ý gì ạ?”
“Hứa Vương gia chủ trương không chấp nhận hoà đàm sao?”
“Quả nhiên, không nhìn lầm Thủ Nhân, chính là như vậy.”
Trên triều đình, Lục bộ thượng thư ngoại trừ Binh Bộ, năm vị thượng thư còn lại đều ủng hộ hoà đàm.
Nhưng toàn bộ võ tướng không ủng hộ hoà đàm.
Đương nhiên rất để ý đến thái độ của Hứa Thanh Tiêu.
Dù sao Hứa Thanh Tiêu có thể quyết định nên hoà đàm hay không.
“Vừa rồi chư vị ái khanh đang tranh cãi, Hứa ái khanh đã đánh tới thủ đô Man tộc.”
“Hứa ái khanh muốn san bằng Man tộc.”
“Triệt để xoá sạch tai họa của Đại Ngụy.”
Nữ đế chậm rãi lên tiếng.
Trong phút chốc, trong triều đình nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thằng nhóc được lắm!
Mọi người đều đang rối rắm có nên chấp nhận hoà đàm hay không, Hứa Thanh Tiêu cũng đã đánh đến cửa nhà người ta rồi?
Vậy còn cãi cái rắm gì nữa.
Mà cùng lúc đó.
Ngoài thủ đô Man tộc, tướng sĩ Đại Ngụy đã đánh tới nơi.
Có điều bọn họ không có đứng chung một chỗ, mà là chia ra hai hàng, chừa lại một vị trí thật lớn ở chính giữa.
Là vị trí giữ lại cho đại pháo thần võ.
Công thành chiến rất khó đánh, cho dù là trăm vạn đại quân xung phong liều chết, dù có công thành thành công cũng phải trả một cái giá cực lớn.
Có đại pháo thần võ, ai còn đần độn đi công thành nữa?
“Hứa Vương gia.”
“Man Vương đã đầu hàng Đại Ngụy, mong rằng Hứa Vương gia chớ nên tức giận, việc này là có hiểu lầm.”
“Ngài phải bình tĩnh.”
“Cổng thành Man Quốc kiên cố dày nặng, chúng ta biết, đại pháo thiên lôi của ngài chỉ có thể bắn được một lần. Không cần như thế, có thể từ từ đàm phán hoà bình.”
“Vương gia, ngài nhất định phải bình tĩnh.”
Tể tướng Man tộc xuất hiện, hắn đứng ở trên cổng thành hô to.
Bọn chúng khẩn cầu Hứa Thanh Tiêu bình tĩnh lại.
Đồng thời cũng có chút sợ hãi, dù sao quốc sư đã suy đoán đại pháo thiên lôi nhất phẩm chỉ có thể bắn được một lần.
Nhưng quỷ mới biết là thật hay giả.
Nếu là giả, vậy thì hắn liền xong đời.
Hơn nữa điều càng khó chịu hơn chính là: Rõ ràng là cuộc xâm lăng, kết quả lại trở thành cuộc chiến bảo vệ, thật khiến người ta nghẹn khuất.
“Mở cổng thành, có thể không trảm bá tính Man tộc.”
Ngay sau đó.
Giọng Lâm Dương Hầu vang lên, hắn ta truyền lại ý tứ của Hứa Thanh Tiêu.
Kêu đối phương mau mở cổng thành.
Sẽ không giết bá tính.
Vừa nghe xong, tể tướng Man tộc thở phào nhẹ nhõm.
Nghe cái ý tứ đó, xem ra quốc sư đoán không có sai.
Nếu như đại pháo thiên lôi có thể phóng được hai lần, thì còn cần dông dài làm gì?
Không chỉ mình thừa tướng Man Quốc.
Trong hoàng cung, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.
Quốc nội còn có ba mươi vạn thiết kỵ, cộng thêm Man tộc những năm này vẫn luôn tăng cường cho cửa thành, muốn công phá cổng thành Man tộc vẫn là hơi khó đấy.
Có thể tranh thủ ít nhất là một tháng, mà trong một tháng này, Vương triều Sơ Nguyên và Vương triều Đột Tà tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.
Man Quốc.
Sống rồi!
“Truyền ý chỉ của trẫm, cho Hứa Thanh Tiêu trở về, bổn vương sẽ phái đại thần đi đến Đại Ngụy, gặp gỡ đế vương Đại Ngụy để hoà đàm.”
“Đồng thời nói cho Hứa Thanh Tiêu, Man tộc biết lỗi rồi.”
“Nếu như Hứa Thanh Tiêu không đồng ý, thì hãy sẵn sàng chuẩn bị chiến tranh bất cứ lúc nào.”
Man Vương truyền đạt mệnh lệnh.
Nếu đã có thể tranh thủ thời gian, hắn đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Có điều cũng không quá tồi tệ, mà là tự hỏi làm sao để hoà đàm với Đại Ngụy.
Hắn tin, Đại Ngụy sẵn lòng chấp nhận hoà đàm.
Nói cách khác, ba mươi vạn đại quân Man tộc thủ thành vẫn là không thành vấn đề, lần lượt tập kết ba mươi vạn đại quân cuối cùng, cộng thêm hai đại vương triều sẽ cấp viện trợ.
Man tộc vẫn chưa sợ Đại Ngụy.
Cùng lắm chỉ là vạn hạnh trong bất hạnh.
Thế nhưng, khi Man Vương vừa nói xong.
Rất nhanh đã nhận được hồi đáp.
“Trong vòng mười lăm phút, không mở cổng thành, san bằng Man tộc.”
Đây là nguyên văn của Hứa Thanh Tiêu.
Nghe xong, vẻ mặt Man Vương tức khắc trở nên khó coi.
Đã nghẹn một bụng lửa giận, hiện giờ chủ động cầu hòa, thế mà Hứa Thanh Tiêu lại được đằng chân lân đằng đầu, điều này khiến cho hắn cực kỳ khó chịu.
Nhưng khó chịu thì khó chịu, hắn cũng biết mình không thể chọc giận Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ có thể hồi lại rằng:
Khuyên Hứa Thanh Tiêu đừng tức giận, đồng thời nói cho Hứa Thanh Tiêu biết Man Quốc còn có sáu mươi vạn đại quân ở đây. Nếu như ngoan cường phòng thủ thì đối với Đại Ngụy cũng không phải là một chuyện tốt.
Lời này không xem như là uy hiếp, chỉ có thể nói là cảnh cáo.
Đã ăn nói khép nép cầu hòa, chớ có được nước lấn tới.
Sau khi truyền đạt ý tứ qua.
Tướng sĩ Đại Ngụy quả thực yên tĩnh lại.
Làm cho Man tộc trở nên tĩnh mịch trong phút chốc.
Nhưng khi Man Vương chuẩn bị đáp lời chuyện hoà đàm.
Đột nhiên.
Một tiếng sấm sét khủng bố vang lên.
Oành.
Âm thanh này đinh tai nhức óc, khiến trời đất biến sắc.
Hai trăm dặm ngoài cổng thành Man tộc.
Một chùm ánh sáng sáng chói vô cùng, đang hủy thiên diệt địa.
Trong khoảnh khắc này, biên cương dài ngoằng nháy mắt đã hóa thành hư ảo.
Phát thứ hai.
Nổ tung cổng thành Man tộc.
Lại lần nữa khiến thiên hạ sôi trào.
Trong hoàng cung, Man Vương cảm ứng được một bầu không khí nghẹt thở.
Toàn bộ thần tử trong triều bao gồm cả quốc sư, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch.
Đại pháo thiên lôi, thật sự có thể phóng phát thứ hai?
Chuyện này… quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Tam đại vương triều, thế lực thiên hạ, đã hoàn toàn choáng váng.
Bọn họ biết Hứa Thanh Tiêu hung ác tàn nhẫn.
Nhưng không ngờ rằng, Hứa Thanh Tiêu lại không cho Man tộc một cơ hội cầu hoà.
Đây là quyết tâm muốn xoá sổ Man tộc.
“Truyền tin cho nữ đế Đại Ngụy, thỉnh cầu Đại Ngụy đình chiến.”
“Tập kết đại quân, tạo áp lực cho Đại Ngụy.”
“Phái người mau chóng chạy tới chiến trường, thương lượng với Hứa Thanh Tiêu việc đình chiến.”
Đế vương Sơ Nguyên lên tiếng, sắc mặt hắn rất khó coi.
Man tộc không thể chết được, đây là quân cờ quan trọng nhất để kìm hãm Đại Nguỵ.
Cùng lúc đó, đế vương Đột Tà cũng lập tức truyền hạ mệnh lệnh giống như thế.
Nhưng trên chiến trường.
Giọng nói của Hứa Thanh Tiêu cũng vang lên.
“Truyền quân lệnh của bổn vương.”
“Diệt Man tộc.”
“Giết!”