Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1353 - Chương 1353: Bốn Khẩu Đại Pháo Nhất Phẩm? Long Đỉnh Trung Châu Sắp Thành Rồi? (1)

Chương 1353: Bốn Khẩu Đại Pháo Nhất Phẩm? Long Đỉnh Trung Châu Sắp Thành Rồi? (1)

Song song với tiếng pháo kinh trời vang lên.

Ánh sáng hừng hực kinh hoàng đó lại lần nữa xuất hiện trong mắt của thế nhân.

Ngoài cổng thành Man Quốc.

Hứa Thanh Tiêu chọn tiến công ngoài hai trăm dặm, cũng không phải là xót thương Man tộc, mà là vì đủ loại bảo vật và người dân Man tộc.

Đại Ngụy hiện nay cần lực lượng lớn xây dựng, có thể làm việc cực nhọc, người Man tộc vừa hay là sức lao động thích hợp nhất.

Đến lúc đó chia nhóm nam nữ, đi làm khổ sai, đây mới là tối đa hoá giá trị.

Nhưng cho dù là thế, trong vòng trăm dặm, biên cương đã hóa thành hư ảo, đất đai khô cằn.

“Chuyện này là không thể nào!”

Trong hoàng cung, Man Vương đã hoàn toàn choáng váng.

Quốc sư thì không nhịn được hét lớn một tiếng.

Ai có thể ngờ đại pháo thiên lôi kinh khủng như thế lại còn có thể phóng được lần hai?

Chuyện này quả thực không tưởng tượng nổi.

Theo lý thuyết, thứ càng mạnh thì hạn chế lại càng lớn, nhưng đại pháo thiên lôi của Hứa Thanh Tiêu lại có thể bắn được phát thứ hai?

“Là nhất phẩm.”

“Chắc chắn là nhất phẩm, bệ hạ, Đại Ngụy bất công, bọn chúng dùng nhất phẩm để tiến công.”

Quốc sư biến sắc, hắn cắn răng lên tiếng, cho rằng là do nhất phẩm ở sau lưng ra tay chứ không phải là thứ gọi là đại pháo thiên lôi nhất phẩm.

“Hiện tại đừng nói cái này nữa, kế tiếp nên làm gì bây giờ?”

Man Vương mở miệng.

Hiện tại hắn mặc kệ có phải do nhất phẩm ra tay hay không, hiện tại Đại Ngụy đã giết tới nơi rồi, nếu như không xử lý cho tốt thì Man Quốc sẽ thật sự tiêu vong.

“Bệ hạ, trước tiên hãy từ quốc lánh nạn đến vương triều Đột Tà, có lẽ còn có một cơ hội sống.”

Quốc sư mở miệng, trước mắt Hứa Thanh Tiêu căn bản là không chấp nhận hoà đàm. Thà như thế chi bằng mau chạy đi, giữ được rừng xanh sợ gì không có củi đốt.

Chỉ là, khi nghe xong, sắc mặt của Man Vương trở nên vô cùng khó coi.

Từ quốc?

Đây không phải là nói mình làm vua mất nước sao?

Thân là đế vương, hắn không làm được.

“Bệ hạ, Đại Ngụy hiện giờ phái nhất phẩm chinh chiến, trận này Man tộc ta chưa bại, chỉ cần trốn đến vương triều Đột Tà, hai đại vương triều tất nhiên sẽ lên tiếng ủng hộ Man tộc ta.”

Quốc sư khuyên răn.

Nhưng mà chính vào lúc này, một âm thanh vang lên.

“Báo!”

“Tướng sĩ Đại Ngụy đã giết đến lãnh thổ Man Quốc ta.”

Là giọng nói của lính trinh sát đang tiến vào thông báo.

“Bệ hạ, không còn thời gian suy xét nữa.”

Quốc sư nắm chặt đôi tay, nhìn Man Vương nói.

“Bệ hạ, giữ được rừng không lo thiếu củi đốt.”

“Đúng vậy, quốc sư nói không sai, giữ được rừng thì sợ gì thiếu củi đốt!”

Chúng thần tử mở miệng, khuyên bảo Man Vương mau rời đi.

Nhưng trên thực tế, bọn hắn vẫn suy xét cho chính mình nhiều hơn, dù sao Man Vương nếu như chạy, bọn hắn cũng có thể chạy theo.

Chỉ là dưới tình huống này, Man Vương cuối cùng cũng hít sâu một hơi, nhìn quốc sư nói:

“Quốc sư, đưa hậu nhân của trẫm đi đến Đột Tà. Trẫm - quyết không làm vua mất nước!”

“Cho Đại hoàng tử lên ngôi làm tân vương của Man Quốc, đợi sau khi dưỡng lại tinh thần, tập kết lực lượng thì hãy báo thù cho trẫm.”

“Đi!”

“Dẫn người đi đi.”

“Chư vị ái khanh cũng đi đi.”

Man Vương lên tiếng, hắn đã quyết định.

Bảo hắn trở thành vua mất nước, hắn không chịu, đây là lựa chọn của một đế vương.

Lưu vong tới vương triều Đột Tà, đó là ăn nhờ ở đậu. Thân là đế vương, đương nhiên hắn không chấp nhận được, cũng sẽ không chấp nhận.

Cho nên, thà rằng hắn tử trận ở nơi đây cũng không muốn trở thành vua mất nước.

“Bệ hạ.”

“Nếu như người không đi, vậy thần cũng sẽ không đi!”

Quốc sư Man tộc không nhịn được lên tiếng, hắn sẵn lòng cùng Man Vương vào sinh ra tử.

Mà nhóm quần thần cũng quỳ trên mặt đất, lớn tiếng khóc than, nhưng trong vẻ khóc lóc bi thương này cũng có cả những nhân tố khác.

Man Vương không đi, bọn hắn không thể nào đi.

Chuyện này rất khó chịu.

Dù sao ở lại cũng chết.

“Đi đi.”

“Quốc sư, tương lai của Man tộc đành giao cho ngươi rồi.”

“Chư vị ái khanh, mang theo hi vọng cuối cùng, hãy khắc ghi những khổ cực của ngày hôm nay.”

“Nếu Đại Ngụy thật sự sử dụng nhất phẩm, tuyệt đối không thể tha cho bọn chúng.”

Man Vương lên tiếng, giọng nói vừa dứt, hắn liền đẩy mọi người ra khỏi đại điện, rồi sau đó phong tỏa đại điện, không cho quần thần đi vào.

Trong nháy mắt, nhóm quần thần Man tộc không còn chút kiêng kị gì nữa, bọn hắn vốn là đang làm bộ làm tịch.

Hiện tại Man Vương cũng đã gạt bọn hắn ra ngoài, vậy còn có gì để nói nữa?

Lập tức một đám liền thoát khỏi nơi đây.

Thậm chí có mấy lão cáo già sớm đã thông tri cho gia quyến, chuẩn bị trốn chạy.

Giờ khắc này.

Cách thủ đô hai ngàn dặm.

Khi biên giới bị bắn vỡ, duyên biên phòng thủ hóa thành đất khô cằn, trăm vạn tướng sĩ giống như nước lũ Đại Ngụy liều chết tràn vào, thoạt nhìn cực kỳ khủng bố.

“Vương gia có lệnh, người tước vũ khí sẽ không giết.”

“Liều lĩnh phản kháng, giết ngay lập tức.”

Các tướng sĩ Đại Ngụy đang cưỡi liệt mã, trong tay nắm chặt quân kỳ thêu chữ “Nguỵ”, hiên ngang đi trên đường.

Bọn họ hét lớn, cũng đang không ngừng kiểm soát người dân Man tộc.

Hứa Thanh Tiêu không có triển khai chính sách tàn sát, điều này rất vô nhân đạo. Thứ hắn muốn diệt chính là tâm của Man tộc, không cần thiết phải tàn sát.

Nhưng cũng không có chuyện thực thi nền chính trị nhân từ. Oan có đầu, nợ có chủ, tướng sĩ Man Quốc xâm lược Đại Ngụy, gây ra đủ loại sát nghiệt, làm ra đủ việc đến thần tiên cũng phải phẫn nộ.

Món nợ này cũng phải để Man tộc bồi thường cho hết.

Suy nghĩ của Hứa Thanh Tiêu rất đơn giản, khống chế người dân Man tộc, khiến bọn họ dốc sức cho Đại Ngụy, đi làm việc cực nhọc, cấp ăn cấp chỗ ở, nhưng trông chừng khắt khe.

Sau đó… không có sau đó nữa.

Chiến tranh chính là như vậy.

Không có gì là đúng sai, cũng không có gì là nhân từ hay tàn bạo, lạc hậu phải chịu đòn, đây là sự thật không thể tranh cãi.

Chủ yếu vẫn là Hứa Thanh Tiêu nắm quyền, nếu như nắm quyền binh theo các quốc công vương hầu của Đại Nguỵ thì còn có việc gì khó?

Chí ít cũng là một đường đẩy ngang, đồ sát một tộc.

Hứa Thanh Tiêu không phải người thích giết chóc, cũng không phải là loại người tàn bạo, mọi thứ hắn làm là để đổi lấy hòa bình chân chính.

Nhất thống thiên hạ, mới có thể kết thúc toàn bộ chiến loạn.

Bình Luận (0)
Comment