Nhưng nó lo lắng nếu như Hứa Thanh Tiêu chết ở chỗ đó, đối với mình mà nói cũng không phải là một chuyện tốt.
Lúc trước giấu nó ở trong mộ Võ đế, đã chờ mấy chục năm, hiện tại nếu là ở Tiên tàng Trung Châu.
Cho dù là có người biết, cũng không dám lấy thân mạo hiểm đâu.
Đây chính là mối quan tâm thực sự của nó.
Sau khi hiểu được nỗi lo lắng của Cổ Kinh Đan Thần, Hứa Thanh Tiêu không khỏi nhíu mày, hắn nhìn Cổ Kinh Đan Thần nói.
“Tiền bối, ngài rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu nhịn không được tò mò.
Nghe được những lời này, Cổ Kinh Đan Thần yên tĩnh lại.
Dường như nó không muốn trả lời câu hỏi này.
Nhưng, một lát sau, Cổ Kinh Đan Thần lên tiếng.
“Lão phu nếu nói ra rồi, ngươi có thể không mang lão phu đi không?”
Nó hỏi.
"Có thể."
Hứa Thanh Tiêu gật đầu.
Chỉ tiếc, Cổ Kinh Đan Thần không bị lừa.
"Ngươi tưởng ta tin sao?"
Thứ kia mở miệng, làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút thất vọng.
Hắn không ngờ được Cổ Kinh Đan Thần lại không tin mình, làm cho người ta thật sự là có chút khó chịu.
Mình tốt xấu gì cũng là Á Thánh mà, độ tin cậy này cũng không có sao?
"Bỏ đi, không nói thì không nói, dù sao mặc kệ như thế nào, ta đều sẽ mang theo tiền bối cùng đi."
Hứa Thanh Tiêu cũng không nhiều lời, trực tiếp mang theo Cổ Kinh Đan Thần sau đó rời khỏi mật thất.
"Tiểu hữu, cuối cùng ta vẫn khuyên ngươi một câu, không có gì đừng đi mạo hiểm, chuyện này không cần thiết, trong cơ thể ngươi mặc dù có Ma Ấn, nhưng cũng không phải không thể hóa giải."
Cổ Kinh Đan Thần lên tiếng.
“Tiền bối có cách gì có thể hóa giải?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nếu mà Cổ Kinh Đan Thần có cách có thể hóa giải mà nói, vậy quả thật không cần đi mạo hiểm.
"Cách thì nhất định là có, có điều lão phu không biết, chuyện này liên quan đến phần mù tri thức của lão phu."
Cổ Kinh Đan Thần có chút xấu hổ nói.
Hứa Thanh Tiêu: "…"
Hứa Thanh Tiêu không dông dài với Cổ Kinh Đan Thần nữa, mà là đứng dậy rời đi, đi ra phía ngoài mật thất.
Khắc tiếp theo.
Hứa Thanh Tiêu biến mất tại chỗ.
Xuất hiện trong một mật thất.
Trong mật thất, khắc ấn chín chín tám mươi mốt tòa hàng ma trận.
Trung tâm trận pháp, có một bóng người ngồi xếp bằng.
Là bóng dáng của Ngô Minh.
Ông ta đang bế tử quan, thanh trừ ma khí trong cơ thể.
Toàn bộ Đại Ngụy, ngoại trừ Nữ đế ra, không ai biết Ngô Minh ở nơi nào.
Mà Hứa Thanh Tiêu nhờ mượn tín vật Ngô Minh cho mình, mới tìm được nơi này.
Tại thời điểm này.
Ngô Minh cả người tràn ngập ma khí, ma khí vờn quanh thân, có vẻ vô cùng khủng bố.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào.
Hứa Thanh Tiêu đặt bàn tay ở phía sau Ngô Minh, hấp thu ma khí trong cơ thể Ngô Minh.
Trong phút chốc, tất cả ma khí tràn vào trong cơ thể mình.
Những ma khí này quấn quanh cơ thể Ngô Minh, khiến Ngô Minh thường xuyên bị kiềm chế.
"Tiểu hữu, ngươi điên rồi à?"
"Ngươi dẫn nhiều ma khí vào trong cơ thể mình như vậy làm gì?"
"Muốn chết sao?"
Cổ Kinh Đan Thần nhịn không được mở miệng, nó liếc mắt một cái liền nhìn ra ma khí trong cơ thể Ngô Minh rất đáng sợ, là âm lực cực hạn.
Loại vật này, người thường nếu đụng phải một chút sẽ điên điên khùng khùng.
Hứa Thanh Tiêu lại dẫn toàn bộ vào trong cơ thể mình.
"Không sao cả."
Nhưng mà, Hứa Thanh Tiêu có vẻ vô cùng tùy ý, không có bất kỳ sợ hãi nào, mà là gia tăng sức mạnh hấp thu những ma khí này.
Cùng lúc đó, Hứa Thanh Tiêu nhận thấy, ma khí trong cơ thể Ngô Minh tích tụ quá nghiêm trọng, thậm chí còn xâm nhập vào trong tủy xương.
Điều này rất đáng sợ, nếu không sớm thanh trừ sạch sẽ, Ngô Minh sớm muộn gì cũng sẽ chết trong ma khí.
Ầm.
Ma khí đáng sợ, toàn bộ tràn vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Tam Ma Ấn điên cuồng cắn nuốt những ma khí này.
Giống như là mặt đất khô cạn đã lâu được nước mưa tưới tiêu.
Có điều nhất phẩm ấn ký trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu, lúc nào cũng áp chế Tam Ma Ấn, hơn nữa Thiên Địa Văn Cung áp chế, dẫn đến Tam Ma Ấn không cách nào bộc phát.
Khoảng một khắc sau đó.
Trên trán Hứa Thanh Tiêu đã mồ hôi đầm đìa, mà Ngô Minh cũng tỉnh lại trong bế quan.
Trong phút chốc.
Ngô Minh nhận ra khí tức của Hứa Thanh Tiêu, cũng hiểu được ma khí trong cơ thể mình vì sao đột nhiên biến mất.
"Thủ Nhân."
Ngô Minh mở miệng, muốn khuyên nói gì đó.
Nhưng giọng nói Hứa Thanh Tiêu lập tức vang lên, cắt đứt lời Ngô Minh muốn nói tiếp theo.
"Sư phụ, trong cơ thể đồ nhi đã ngưng tụ ra Tam Ma Ấn, hấp thu những ma khí này không tính là gì, có thể giúp ngươi, đối với ta mà nói ảnh hưởng không lớn."
"Không cần nhiều lời, Đại Ngụy cần người."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Nói rất trực tiếp, không cho Ngô Minh bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp rút toàn bộ ma khí sâu nhất ra.
Ngay bây giờ.
Ngô Minh vận chuyển cực võ chi lực, triệt để loại trừ sạch sẽ những ma khí này.
"Grào."
Một tiếng gầm giận dữ nặng nề vang lên, tứ chi của Ngô Minh dang ra cả người sảng khoái.
Ông ta trấn áp tiên thi, ma khí chui vào trong cốt tủy, ảnh hưởng nghiêm trọng đến thực lực của ông ta, hiện giờ những ma khí này hoàn toàn biến mất, đối với ông ta mà nói là một chuyển biến tốt.
Không nói tuyệt thế Võ Đế, nhưng cũng tính là hơn phân nửa rồi.
Sau một trận rống giận như phát tiết.
Ngô Minh lập tức đứng dậy, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Thủ Nhân, sao ngươi phải làm vậy?”
Ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
"Sư phụ, chuyện rất dài, hai ba câu đồ nhi không cách nào giải thích được hết."
"Ta muốn rời đi, tìm kiếm Tiên tàng Trung Châu, lần này đi có lẽ một đi không trở về, trước mắt Đại Ngụy ngưng tụ ra Long Đỉnh Trung Châu, đến thời khắc mấu chốt nhất, cần sư phụ ra mặt trấn thủ Đại Ngụy."
"Đây là nhất phẩm Phá Cảnh Đan, có thể làm cho võ giả nhị phẩm đỉnh phong, trong vòng ba tháng sẽ đột phá nhất phẩm."
"Nếu cần thiết, cho Đại Ngụy ta thêm một vị nhất phẩm, tính cả sư thúc, còn có nhất phẩm Thần Võ Đại Pháo, Đại Ngụy đủ để tự bảo vệ mình trong đại loạn."
Hứa Thanh Tiêu giống như đang giao phó hậu sự, giao nhất phẩm phá cảnh đan cho Ngô Minh.
Đây là sự chuẩn bị cuối cùng của Hứa Thanh Tiêu.