"Tiên tàng Trung Châu?"
"Ta đi cùng ngươi."
Ngô Minh lên tiếng, ông ta không biết Tiên tàng Trung Châu nguy hiểm đến mức nào, nhưng ông ta muốn cùng Hứa Thanh Tiêu đi, hộ đạo cho Hứa Thanh Tiêu.
"Không cần."
"Sư phụ, lần này nguy hiểm rất lớn, nếu ta chết, Đại Ngụy còn có người ở đây, nếu người và ta đều không còn, Đại Ngụy thật sự tiêu rồi."
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
Cũng không phải hắn chấp niệm với Đại Ngụy, chủ yếu nhất chính là, Ngô Minh có đi hay không không có ý nghĩa gì.
Có thể tự mình giải quyết, chắc chắn có thể giải quyết.
Nếu như mình cũng không giải quyết được, nhiều hơn một nhất phẩm cũng không có ý nghĩa lớn gì.
Ngược lại liên lụy Ngô Minh.
"Nhất định phải đi sao?"
Ngô Minh cũng không phải người giả tạo, ông ta nghe ra thái độ của Hứa Thanh Tiêu cho nên đổi ý.
"Ừm, nhất định phải đi."
Hứa Thanh Tiêu chắc chắn nói.
Nói đến đây, Ngô Minh không khỏi thở dài.
Ông ta hiểu Hứa Thanh Tiêu quyết định như vậy, nhất định có khổ tâm của hắn.
Chuyện cũng đã suy nghĩ đến mức này, cũng không có gì để nói.
"Khi nào ngươi đi?"
Ngô Minh hỏi.
"Bây giờ."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Lập tức, Ngô Minh trầm mặc lại.
Một lát sau, Ngô Minh thở dài.
“Còn chuyện cần vi sư làm cho không?”
Ngô Minh hỏi.
"Trong Đại Ngụy có một người đang ẩn giấu, vẫn luôn âm thầm tính kế, đồ nhi đoán rất có thể là người trong hoàng thất."
"Cụ thể là ai, đồ nhi không biết, làm phiền sư phụ âm thầm điều tra."
Hứa Thanh Tiêu nói ra những lời này.
"Được, ta hiểu."
Ngô Minh gật đầu.
"Vậy không còn chuyện gì khác nữa, sư phụ ta đi trước."
Đến lúc này, Hứa Thanh Tiêu không nói, trực tiếp rời đi.
"Vi sư ở Đại Ngụy chờ ngươi."
Nhìn Hứa Thanh Tiêu rời đi, Ngô Minh không nói nhiều, chỉ mở miệng như vậy.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu rời đi, bay về phía Tây Châu.
Hắn muốn đi Tiểu Lôi Âm Tự.
Hóa giải bí mật của Võ Đế.
Chỉ là trước khi rời khỏi Đại Ngụy, một tin tức truyền đến.
Lạc Bạch Y tự sát tại Đào Hoa am.
Tin tức truyền đến, khiến Hứa Thanh Tiêu ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy.
Lạc Bạch Y tự sát.
Đây là tin đồn trên đường phố, mọi người đều đang bàn tán, nói về việc Lạc Bạch Y không biết vì sao lại tự sát.
Trong dân gian có rất nhiều lời đồn đãi.
Có người nói, dù sao Lạc Bạch Y cũng là nữ tử trăng hoa, xuất thân không trong sạch, Hứa Thanh Tiêu hiện giờ đã là Á Thánh, còn là vương gia Đại Ngụy, không thể làm ô uế thanh danh của Hứa Thanh Tiêu.
Còn có người cho rằng, đây là ý của Nữ đế, dù sao hiện tại toàn bộ dân chúng Đại Ngụy thật sự đang rất chờ mong Nữ đế vui vẻ kết lương duyên với Hứa Thanh Tiêu.
Hơn nữa Nữ đế Đại Ngụy cũng thích Hứa Thanh Tiêu, cho nên biết được Hứa Thanh Tiêu có nuôi một con chim hoàng yến ở bên ngoài, tất nhiên sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Nhưng chính xác là gì thì không ai biết.
Sắp rời khỏi thành.
Hứa Thanh Tiêu thở dài, hắn không nghĩ tới Lạc Bạch Y lại làm như vậy.
Thật ra, hắn cũng không muốn để Lạc Bạch Y chết, chỉ cần nàng ta nói ra người đứng sau màn là ai, thì tất cả đều tốt.
Đáng tiếc là Lạc Bạch Y vẫn lựa chọn giữ bí mật.
Hứa Thanh Tiêu hiểu được, sở dĩ Lạc Bạch Y làm như vậy, nguyên nhân chủ yếu vẫn là thân thế của nàng ta.
Ân dưỡng dục lớn hơn tất cả.
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc lúc lâu.
Cuối cùng hắn vẫn đi đến Đào Hoa am một chuyến, đi tới Đào Hoa am, nơi này vắng vẻ hơn trước kia.
Bên ngoài có rất nhiều dân chúng, ở đây xem náo nhiệt.
Bước vào Đào Hoa Am, mọi người có chút kinh ngạc, dù sao lời đồn đãi bên ngoài, đều đang nói về cái chết của Lạc Bạch Y có liên quan rất lớn với Hứa Thanh Tiêu.
Lời đồn này cũng thật có lý, dù sao đối với người trong thiên hạ mà nói, Hứa Thanh Tiêu hiện tại có thể nói là đứng trên vạn người.
Nếu truyền ra có quan hệ với một nữ tử làng hoa, điều này cực kỳ không tốt đối với Hứa Thanh Tiêu.
Chỉ là, sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, đã phá tan tin đồn này.
Dù sao, nếu đúng là như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không xuất hiện.
"Vương gia, Bạch Y nghĩ quẩn tự sát, ta đang phái người điều tra, xem cụ thể là chuyện gì, xin vương gia bớt giận."
Biết được Hứa Thanh Tiêu đến, Trương Như Hội vội vàng từ linh đường chạy tới, bái Hứa Thanh Tiêu một bái.
Hắn là huynh đệ kết bái của Hứa Thanh Tiêu, nhưng bây giờ địa vị của Hứa Thanh Tiêu quá cao, làm cho hắn có chút thận trọng, không dám tùy tiện.
"Huynh trưởng khách khí rồi."
"Đừng gọi như thế."
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu, hắn kéo Trương Như Hội lên như thường ngày, sau đó mở miệng nói.
"Không cần điều tra, người đã khuất cần được yên nghỉ, ta đi thắp một nén nhang cho nàng ta."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn rất bình tĩnh, làm cho Trương Như Hội có chút kinh ngạc.
Tuy nhiên Trương Như Hội cũng không nói nhiều, những chuyện này hắn không cần phải biết, cũng không muốn biết.
Dù sao thành thật mà nói, bây giờ Hứa Thanh Tiêu vẫn còn nhận huynh trưởng kết bái như hắn, cũng đã là chuyện tốt rồi.
Nhờ vào thân phận của Hứa Thanh Tiêu, một năm nay, cuộc sống của hắn càng ngày càng tốt, bất kể là kiếm được ngân lượng hay là thân phận địa vị, ở Đại Ngụy cũng không có ai dám trêu chọc hắn.
Nghĩa huynh của Hứa Thanh Tiêu, cái danh này quá lớn, Lục bộ cũng phải cho hắn mấy phần mặt mũi.
Nhưng Trương Như Hội cũng không ngu ngốc, ngược lại hắn rất thông minh, biết địa vị của Hứa Thanh Tiêu càng cao, thì bản thân càng phải khiêm tốn, nếu dám bôi nhọ Hứa Thanh Tiêu, thì phiền toái sẽ ập đến.
Đi về phía linh đường.
Một số nữ tử đang quỳ ở một bên, khóc thút thít, những người này đều là nha hoàn thân cận của Lạc Bạch Y, chủ tử đã chết, cuộc sống tương lai của các nàng cũng sẽ không dễ dàng, hơn nữa ở cùng nhau ngần ấy năm, không thể nào không có tình cảm.
Rơi nước mắt cũng là chuyện bình thường.
Trong linh đường, Lạc Bạch Y lẳng lặng nằm trong quan tài, nàng ta mặc một bộ váy dài màu trắng, hai mắt nhắm chặt lại, trên cổ còn có vết siết rất rõ ràng, là treo cổ tự sát.
Có chút yên tĩnh.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, Trương Như Hội đưa mắt ra hiệu với mọi người, ngay lập tức tất cả mọi người đều tự giác rời đi.