Lời này vừa nói, trong đại điện lại bùng nổ.
Đây thật sự là có chút không biết xấu hổ.
Há mồm chính là Thần Võ đại pháo.
Đã nói cho ngươi, mà ngươi còn yêu cầu cho thời gian cụ thể.
Không cho thì tuyên chiến.
Cho thời gian ba tháng.
Bây giờ lại nói thêm một câu, mười ngày.
Mẹ nó, không biết còn tưởng rằng Đại Ngụy nợ bọn họ.
Hai đại sứ thần đầu cũng đau.
Bọn họ cúi đầu bị chửi, đồng thời cũng kiên trì nói.
"Xin bệ hạ Đại Ngụy yên tâm, nếu bệ hạ hào phóng, nguyện ý xuất lực vì hoà bình Trung Châu, Sơ Nguyên và Đột Tà, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực, ủng hộ bệ hạ."
Bọn họ mở miệng, chỉ có thể nói như vậy.
"Bệ hạ, quyết không thể đồng ý."
"Bệ hạ, thần tin rằng, có thể khai chiến."
"Đúng vậy, bệ hạ, có thể chiến đấu."
Chúng thần nhao nhao mở miệng, sống chết muốn tuyên chiến.
Một chút tức giận.
Trên ghế rồng.
Nữ đế trầm mặc, nàng nhìn hai sứ thần.
Cuối cùng chậm rãi mở miệng nói.
"Cho trẫm mười ngày, trẫm sẽ cho các ngươi một câu trả lời chuẩn xác."
Đây là câu trả lời của Nữ đế.
"Bệ hạ Đại Ngụy."
Hai sứ thần còn muốn tiếp tục mở miệng, nhưng ngay sau đó.
Nữ đế đứng dậy, nhìn chăm chú vào hai người.
"Truyền ý chỉ của trẫm, khai chiến với Sơ Nguyên, Đột Tà."
"Có phải muốn nghe những lời này không?"
Nữ đế mở miệng, nàng cũng tức giận.
Mình vừa lui lại một chút, là bởi vì Hứa Thanh Tiêu, chứ không phải sợ hai đại vương triều.
Trong phút chốc, hai người quỳ trên mặt đất, liên tục lắc đầu, xin Nữ đế bớt giận.
"Bãi triều."
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, nữ đế xoay người rời đi, mà trong đại điện, văn võ bách quan lại thủy chung đều nghẹn.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, bảy ngày trôi qua.
Ngày hôm nay.
Tiên Tàng Trung Châu.
Trong Xích Địa sơn mạch.
Hứa Thanh Tiêu ngồi yên bảy ngày, hắn không tiếp tục ngây ngốc tìm kiếm nữa, mà dùng thần niệm điều tra chỗ của Sơn Vương.
Chính là vào ngày hôm nay.
Hứa Thanh Tiêu bắt được một luồng khí tức không tầm thường.
Cách đó vài trăm dặm, trong phút chốc.
Hứa Thanh Tiêu như tia chớp, đi vào trong hòn núi nhỏ này.
Sức mạnh của Võ Đế trực tiếp hạ xuống.
Ngay lập tức.
Vụ nổ lớn xảy ra.
Hòn núi nhỏ này, trong nháy mắt hóa thành đất bằng phẳng.
Chung quanh cũng ngay lập tức biến hóa, xuất hiện một thông đạo thật lớn.
Trận pháp sớn thế, đã bị Hứa Thanh Tiêu phá giải.
Không có bất kỳ do dự nào, Hứa Thanh Tiêu tiến vào trong thông đạo, đi thẳng một đường.
Thông đạo ngầm dài khoảng mấy chục dặm.
Cuối cùng, một thế giới động thiên phản chiếu trước mắt.
Thế giới này, tựa như tiên cảnh vậy.
Nhưng ngay sau đó.
Hứa Thanh Tiêu cả người ngây ngẩn.
Một hòn núi lớn xuất hiện trước mặt hắn.
Cách đó hàng chục dặm.
Điều khiến Hứa Thanh Tiêu khiếp sợ chính là.
Hòn núi lớn này, tất cả đều là do linh kim cực phẩm đúc thành núi cao.
Điều này.
Không thể tin được.
Thật kinh ngạc.
Linh kim cực phẩm, ở bên ngoài vô cùng trân quý.
Lại không nghĩ tới, ở chỗ này, thế mà lại diễn hóa thành một hòn núi lớn.
Nhiều linh kim cực phẩm như vậy.
Phải luyện chế được bao nhiêu Thần Võ đại pháo đây.
Điều này là không thể tưởng tượng được.
Tiên tàng Trung châu.
Thế giới động thiên.
Nơi này giống như thế giới ngầm trong lòng đất, sông nước núi non, cổ thụ mọc thành bụi, tản ra sức sống bừng bừng.
Vùng đất này giống như là tiên cảnh nhân gian.
Thác nước núi cao, linh khí như nước, còn có không ít sinh vật đang đi lại bên trong thảo nguyên.
Là dị thú, phía trên có lân giáp giống như kỳ lân, toàn thân đều mang màu đỏ hồng, trông cực kỳ bất phàm.
“Là Huyết Kỳ thú.”
“Ôi, loại dị thú này đã tuyệt chủng từ ngàn năm trước, máu của nó có thể luyện ra một sợi kỳ lân chân huyết. Đối với võ giả mà nói thì có tác dụng cực lớn, có thể luyện chế ra Phá Cảnh đan tứ phẩm.”
Hắn nói như vậy.
Lộ ra vẻ cực kỳ kích động.
“Chỉ một con hay có nhiều con?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi kinh ngạc, không nhịn được vội vàng hỏi vậy.
“Một con Huyết Kỳ thú là có thể luyện ra một viên Phá Cảnh đan tứ phẩm.”
Cổ Kinh đan thần nói với vẻ kích động.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu tắc lưỡi.
Bởi vì chỉ liếc mắt nhìn qua là đã thấy hàng vạn con Huyết Kỳ thú đang chạy, nếu như có thể bắt hết toàn bộ thì có thể luyện chế được hơn vạn viên tứ phẩm đan.
Đến lúc đó chẳng phải là Đại Ngụy có thể bỗng nhiên có hơn vạn cường giả tứ phẩm hay sao?
Điều này có hơi đáng sợ.
Võ giả tứ phẩm trong trận chiến thì không tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng, đối với một võ giả nhất phẩm mà nói thì cũng chỉ là thêm một chưởng nữa mà thôi.
Nhưng đối với trận chiến quy mô chiến tranh mà nói thì một vạn võ giả tứ phẩm hầu như đã là sự tồn tại vô địch.
Chỉ là, thứ làm cho Hứa Thanh Tiêu ngạc nhiên hơn không chỉ là thứ này.
Nơi xa xa kia.
Một ngọn núi lớn đập vào mắt hắn.
Ngọn núi lớn này đứng vững trong mây, toàn thân tản ra màu vàng kim nhạt.
Nó cách nơi này ngoài chục dặm.
Chỉ nhìn một cái Hứa Thanh Tiêu đã choáng váng cả người.
Cực phẩm Linh kim.
Không sai.
Là cực phẩm Linh kim.
Cực phẩm Linh kim chất thành một ngọn núi.
Cảnh tượng này làm cho Hứa Thanh Tiêu choáng váng cả người.
Cực phẩm Linh kim ở bên ngoài đúng là rất quý, nhưng thật sự không ngờ là ở trong tiên tàng Trung châu này lại có một ngọn núi lớn như vậy.
Hứa Thanh Tiêu choáng váng.
Cho dù là Cổ Kinh đan thần cũng thấy choáng váng.
Một người một lò vốn không ngờ chỗ này lại cất giấu nhiều bảo vật như vậy.
“Tiểu hữu, nhiều đồ như vậy có thể luyện chế ra bao nhiêu cái Thần Võ đại pháo nhất phẩm?”
Cổ Kinh đan thần hỏi vậy.
“Không biết, mấy ngàn cái, hơn vạn cái hẳn là cũng không thành vấn đề.”
Hứa Thanh Tiêu cũng không rõ nữa, theo lẽ thường mà nói thì một trăm cân cực phẩm Linh kim có thể chế tạo ra một cái Thần Võ đại pháo, chẳng qua vấn đề của cái Thần Võ đại pháo này rất lớn. Trong một khoảng thời gian ngắn chỉ có thể bắn ra ba bốn lần.
Nhiều hơn nữa sẽ bị nổ.
Đồng thời cả đời cũng chỉ có thể bắn ra khoảng trên dưới hai mươi lần, đây là về mặt lý thuyết.