Còn nếu như một cái Thần Võ đại pháo được luyện chế bởi hai trăm cân thì vấn đề này sẽ không còn tồn tại nữa, ít nhất có thể bắn liên tục hai mươi lần cũng không thành vấn đề, nhưng chắc chắn là không thể không báo hỏng được.
Đây là vấn đề của bản thân chất liệu.
Một ngọn núi lớn được luyện ra từ cực phẩm Linh kim, nếu như cần luyện thật thì một trăm cái Thần Võ đại pháo cũng không thành vấn đề.
Vấn đề đơn giản chỉ là có thể luyện được hay không mà thôi.
“Nơi này đúng là tiên tàng mà, chỉ ở đây thôi mà đã có nhiều thần vật như vậy, nếu lại vào chỗ sâu hơn nữa vậy chẳng phải là có càng nhiều thứ tốt hơn nữa hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn đã hoàn toàn bị tiên tàng Trung châu làm cho chấn động.
“Nghe đồn bên trong tiên tàng Trung châu là một nơi thế ngoại đào nguyên, ẩn chứa tất cả bảo vật trong trời đất này. Vùng đất này ngăn cách với thế giới, cũng có thể là ngàn vạn năm nay chưa từng có ai đặt chân tới.”
“Có những bảo vật này cũng rất bình thường mà thôi, nhưng nếu như ngươi bị những bảo vật này làm cho mờ mắt thì cần phải cẩn thận một điều rằng lỡ như có nguy hiểm gì thì xong đời ngay.”
Cổ Kinh đan thần khá là cẩn thận, nhắc nhở con người.
“Được, ta hiểu rồi.”
Hứa Thanh Tiêu khẽ gật đầu.
Sau đó đi về phía núi vàng.
Mục đích khi hắn đến tiên tàng Trung châu này chính là vì cực phẩm Linh kim, nếu như có thể trực tiếp lấy được cực phẩm Linh kim luôn thì hắn không cần tiếp tục thám hiểm nữa.
Một trăm chiếc Thần Võ đại pháo đã đủ để giải quyết hết tất cả hỗn loạn.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu đã đi đến phía ngoài.
Tốc độ của hắn cực nhanh.
Chẳng qua là sau khi Hứa Thanh Tiêu không ngừng đến gần thì không hiểu sao lại thấy có một luồng sức mạnh đang áp chế hắn.
“Nơi này có một luồng sức mạnh sẽ áp chế sức mạnh của ta, chỉ sợ phía trước sẽ có nguy hiểm.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, lộ ra vẻ càng thêm cẩn thận.
“Vậy thì đi về?”
Cổ Kinh đan thần hỏi vậy.
Giờ phút này, Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc, hắn không do dự mà tiếp tục đi về phía núi vàng.
Càng đi vào sâu, sự áp chế càng mạnh.
Nhất phẩm.
Nhị phẩm.
Tam phẩm.
Mãi đến khi Hứa Thanh Tiêu đi đến núi vàng, hắn phát hiện ra cảnh giới của mình đã bị áp chế thành cảnh giới tam phẩm.
Nếu như không phải vì sức hấp dẫn của cực phẩm Linh kim thì Hứa Thanh Tiêu tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu cũng không phải là thật sự bị núi vàng làm cho mờ đi hai mắt mà là hắn vẫn còn cất giấu một con át chủ bài.
Trung châu long đỉnh vẫn chưa xuất hiện.
Nếu như Trung châu long đỉnh xuất hiện vậy thì có thể triệt tiêu hết áp lực.
Khi tới bên dưới ngọn núi vàng.
Đám Linh kim kia đang tản ra một luồng ánh sáng màu vàng nhạt, không chói mắt, chỉ tản ra hào quang mờ mờ.
“Không còn nghi ngờ gì nữa, là cực phẩm Linh kim.”
Hứa Thanh Tiêu vừa liếc qua là có thể xác định đây chính là cực phẩm Linh kim, hơn nữa phẩm chất còn tốt hơn so với cực phẩm Linh kim ở bên ngoài.
Nếu như nhất định phải nói thì cái này mới đáng được xưng là cực phẩm Linh kim, không có bất kỳ chút tạp chất nào.
“Nếu như đưa đám cực phẩm Linh kim này vào Đại Ngụy thì chỉ sợ Đại Ngụy không muốn thống nhất cũng khó.”
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu tự lẩm bẩm một tiếng.
Trong ánh mắt hắn mang đầy vẻ mong chờ.
Một ngọn núi cực phẩm Linh kim, đưa vào Đại Ngụy thì không chỉ là mấy ngàn mấy vạn chiếc Thần Võ đại pháo thôi đâu, mà là mấy chục vạn Thần Võ đại pháo luôn.
Đương nhiên đây cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, chỉ mỗi chuyện đem về cũng có hơi khó rồi.
Muốn chuyển sạch cả ngọn núi, trừ phi trăm vạn tướng sĩ Đại Ngụy đều tụ tập ở nơi này, hơn nữa còn cần phải có một vài công cụ lấy quặng được luyện chế từ cực phẩm Linh kim, nếu không thì rất khó để di chuyển cả ngọn núi lớn này.
Chuyển sạch một ngọn núi lớn chỉ là mong ước của Hứa Thanh Tiêu mà thôi.
Nhưng lấy đi mười vạn cân hay mấy chục vạn cân thì không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ sức mạnh võ đế, thu đám Linh kim này lại chẳng thành vấn đề nữa.
Nhưng mà lúc này, một âm thanh vang lên:
“Trước tiên đừng động đến, cực phẩm Linh kim được sinh ra thành ngọn núi lớn, chỉ sợ trong này còn có thứ gì đó khó lường.”
“Có lẽ sẽ có những thứ vượt hơn cả cực phẩm Linh kim, loại đồ vật này sẽ có giá trị lớn hơn nhiều, ngươi trực tiếp lấy quặng nơi này, trước không nói là không lấy được bao nhiêu mà coi như có lấy được không ít thì cũng sẽ dẫn đến vài thứ không hay, thế thì phiền lắm.”
Cổ Kinh đan thần lên tiếng.
Nó bảo Hứa Thanh Tiêu nên cẩn thận hơn.
Đúng là như vậy, ở cái nơi kì quái này có còn cất giấu thứ nguy hiểm gì hay không còn chưa biết, mình tự tiện lấy đi vậy đúng là có hơi phiền phức thật.
Hơn nữa, ngọn núi này lại do cực phẩm Linh kim sinh ra, nếu nói trong này không có thứ gì tốt thì Hứa Thanh Tiêu không tin đâu.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu bỗng suy nghĩ một hồi sau đó đi vòng cả ngọn núi vàng này một lần.
Đúng là đã tìm được mấy cái cửa vào.
Đẩy cửa bước vào, Hạo Nhiên văn chung treo lơ lửng trên đầu.
Để phòng ngừa bất trắc.
Đi vào chừng nửa canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu vẫn bước không nhanh không chậm, thậm chí còn có thể nói là khá chậm, chủ yếu là lo lắng không biết sẽ có nguy hiểm gì hay không.
Chỉ là khi Hứa Thanh Tiêu không ngừng đi vào.
Đúng là đã thấy được một vài loại khoáng thạch khác:
“Đây là Tiên kim.”
“Tiểu hữu đào xuống xem nào.”
Đột nhiên, Cổ Kinh đan thần nói vậy, nó xuất hiện trên một khối khoáng thiết màu đen nhạt.
“Được.”
Không nói gì nhiều, Hứa Thanh Tiêu đi đào khối khoáng thạch kia lên.
Khoáng thạch tỏa ra màu đen nhạt, đầy rẫy những sợi khí đen. Loại khoáng thạch này rất cứng rắn, Hứa Thanh Tiêu đã thử dùng khí của võ đế để nghiền nát nó.
Nhưng hắn phát hiện cho dù có là khí của võ đế thì cũng không thể nghiền nát khối khoáng thạch này, quá chắc chắn.