Hứa Thanh Tiêu dùng đủ toàn bộ sức lực mới có thể bóp vỡ được khối khoáng thạch này.
Nhưng cũng chỉ là bóp vỡ mà thôi, chứ không phải bóp thành bụi phấn.
Dùng đến mười phần công lực, về lý thuyết mà nói thì dù là cực phẩm Linh kim cũng sẽ hóa thành bụi phấn.
“Tiền bối, đây là thứ gì?”
Hứa Thanh Tiêu thật sự không biết đây là thứ gì. Trong sách có ghi lại thì cực phẩm Linh kim đã là vật liệu cứng rắn nhất thiên hạ rồi.
“Là Tiên kim, nghe nói đây là thứ mà cực phẩm Linh kim sinh ra, mười mấy vạn năm mới sinh ra được ột khối kim thạch nhỏ như trong tay ngươi vậy.”
Cổ Kinh đan thần nói vậy.
“Mười mấy vạn năm? Ôi.”
“Thế chẳng phải lãng phí rồi sao?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi đau lòng nhìn về thứ đã bị mình đánh nát.
“Tầm nhìn tiểu tử ngươi hạn hẹp ghê, ở đây vẫn chưa phải điểm cuối, ngươi đi vào bên trong đi, nói không chừng sẽ có càng nhiều hơn nữa đấy.”
“Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì mấy trăm cân thậm chí là một ngàn cân cũng không quá đáng.”
Cổ Kinh đan thần nói vậy.
Cũng nhắc nhở Hứa Thanh Tiêu.
Đúng là như vậy, nơi này vẫn chưa phải là điểm cuối.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu từng bước đi tiếp, đúng là đã phát hiện ra mấy khối Tiên kim như vậy.
Hứa Thanh Tiêu đều đào lên hết toàn bộ.
Cứ đi thẳng lên, cứ đào cứ bới.
Cho đến nửa canh giờ sau.
Hứa Thanh Tiêu lại ngây ngẩn cả người.
Bên trong quặng sắt toàn bộ đều là Tiên kim, đồng thời cùng nhau tản ra chút khí thể màu đen.
Là ma khí.
Ma khí rất dày đặc.
Hứa Thanh Tiêu dùng sức mạnh võ đế để ngăn cản đám ma khí kia, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đi thêm được vài trăm mét thì đã có hơi không chịu được nữa.
“Sao chỗ này lại có nhiều ma khí như vậy?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi tò mò. Cho dù là có hung thú trấn thủ thì Hứa Thanh Tiêu cũng có thể hiểu được, nhưng ma khí nhiều như vậy thì có hơi quái lạ rồi.
“Ai mà biết đâu, nói không chừng trong đó có một tên đại ma đầu, ngươi cẩn thận một chút. Lão phu khuyên ngươi hay là đi nhanh một chút đi, cũng ổn lắm rồi đó, càng đi vào bên trong chỉ sợ phiền phức sẽ càng lớn thôi.”
Cổ Kinh đan thần cũng không biết gì.
Chỉ có thể bảo Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng rời đi.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu đã không làm vậy mà ngưng tụ ra Trung châu long đỉnh.
Về mặt lý thuyết thì có ấn tam ma ở đây, nhưng Hứa Thanh Tiêu không muốn đụng đến thứ này.
Cho nên chưa dùng đến ấn tam ma.
Mà sau khi Trung châu long đỉnh xuất hiện, đám ma khí kia bắt đầu điên cuồng né tránh, giống như là gặp phải quỷ vậy.
Còn Tiên kim trong huyệt động đã bị Hứa Thanh Tiêu cho vào trong long đỉnh từng khối một.
Hắn biết đằng trước có không ít đồ tốt, nhưng hắn cũng cẩn thận vài phần, nếu như phía trước thật sự có thứ gì khủng khiếp lắm tồn tại, vậy đám Tiên kim này có thể lấy được chút nào thì hay chút ấy.
Mục đích hắn tới nơi này chính là vì Thần Võ đại pháo, chỉ cần góp đủ mục tiêu một trăm chiếc thì Hứa Thanh Tiêu lập tức đi ngay.
Sau một canh giờ.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu không ngừng thu thập thì Tiên kim cũng đã bị Hứa Thanh Tiêu đào lên gần năm ngàn cân.
Bên trong hang động đã bị làm rộng ra chừng nửa mét, trên dưới trái phải đều bị Hứa Thanh Tiêu đào ra hết.
Năm ngàn cân Tiên kim, thứ này dùng để luyện Thần Võ đại pháo thì uy lực sẽ không thay đổi nhưng sẽ không còn hạn chế nữa.
Đến lúc đó mình muốn phóng ra bao nhiêu sức mạnh sấm sét thì sẽ có thể phóng bấy nhiêu sức mạnh sấm sét.
Bây giờ điều mà hắn cần cân nhắc ngược lại lại là bản thân có nhiều ngọc trận và nguồn nhân lực để luyện khí như vậy không.
Dù sao thì muốn luyện chế ra trận pháp nhất phẩm cũng cần phải tốn một khoảng thời gian lớn.
“Đã đào không ít rồi, có thể đi được chưa?”
Cổ Kinh đan thần hỏi, không hiểu sao nó có hơi thấy ghét chỗ này, hi vọng Hứa Thanh Tiêu đi nhanh lên một chút.
“Vào thêm chút nữa xem, có nguy hiểm ta sẽ rời đi ngay mà.”
Hang động sâu không thấy đáy, còn có thể đi vào thêm nữa. Có sao nói vậy, không phải Hứa Thanh Tiêu tham lam mà chủ yếu là do lòng hiếu kỳ của hắn quá nặng mà thôi.
“Haiz, tham lam là bản tính của con người, cho dù có là Á thánh cũng vậy.”
Cổ Kinh đan thần thở dài.
Nó không muốn điều gì muốn nói cả, lại không thể nào điều khiển được Hứa Thanh Tiêu, chỉ có thể đi theo Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đi tiếp.
Cứ như vậy.
Trong phút chốc, đã qua thêm một canh giờ nữa.
Sau khi lại đi vào sâu thêm nữa.
Từng sợi ánh sáng đập vào trước mắt.
Đi đến điểm cuối cùng.
Hứa Thanh Tiêu có hơi chần chừ, nhưng suy nghĩ một hồi, hắn vẫn tiếp tục bước lên, Hạo Nhiên văn chung treo lơ lửng trên đỉnh đầu, Trung châu long đỉnh vờn quanh người hắn.
Nếu như có gặp nguy hiểm, hắn sẽ chạy khỏi nơi này ngay lập tức.
Trăm mét.
Năm mươi mét.
Mười mét.
Đi đến lối ra, một sơn cốc cực lớn xuất hiện.
Sơn cốc rộng lớn tràn ngập những ánh sáng đầy màu sắc, nhưng một cảnh tượng xuất hiện đã làm cho Hứa Thanh Tiêu và Cổ Kinh đan thần cùng nhau rung động.
Trong sơn cốc này, có một con dị thú có hình thể cực lớn, nó có một đôi cánh, có tám cái đầu, hổ báo rắn trâu ngựa.
Toàn thân được che kín bởi lớp vảy màu đen, cái đầu ở giữa chính là đầu rồng, còn có sừng rồng, hơi thở đáng sợ tràn ngập.
Mà giờ khắc này, đám hung thú này đều đang nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Hung thú chín đầu.”
“Sao nơi này lại có sinh vậy như thế này?”
“Không, thứ đồ này sao còn chưa tuyệt chủng?”
Cổ Kinh đan thần trực tiếp bùng nổ.
Dường như nó đang nhìn thấy thứ gì ghê gớm lắm vậy.
Hứa Thanh Tiêu cũng có hơi tê dại.
Thông qua hơi thở hắn cũng cảm nhận được rằng mỗi con dị thú này con nào con nấy cũng đều rất mạnh, khí huyết trong cơ thể đầy đủ vô cùng, rất khủng bố.
Chẳng qua phẩm cấp không cao, chỉ là tam phẩm mà thôi.
Chỉ là số lượng có hơi nhiều rồi, mới nhìn một cái, có hơn vạn con lận á.