Hứa Thanh Tiêu nuốt một ngụm nước bọt.
Hơn vạn con hung thú tam phẩm, may mà hắn có Trung châu long đỉnh, vừa lúc ngăn được sự áp chế sức mạnh của khu vực này.
Nếu không thì hắn sẽ bị áp chế chỉ còn tam phẩm.
Đây là sự may mắn trong bất hạnh.”
“Tiền bối, đám thú này là gì thế?”
Hứa Thanh Tiêu không hành động thiếu suy nghĩ, đám hung thú này vẫn luôn nhìn chằm chằm vào hắn nhưng cũng không động thủ làm cho Hứa Thanh Tiêu cũng không muốn làm loạn theo.
“Tiểu hữu ngươi nghe ta nói nha.”
“Cái thứ này nè, tuyệt đối đừng nên trêu chọc nó, đây là hậu duệ của Cửu đầu xà thượng cổ, là hậu duệ ma thần, có đến chín cái đầu, là yêu ma do thiên địa âm lực sinh ra.”
“Bọn nó có giết cũng không chết, chỉ cần ngươi không thể chém rụng chín cái đầu của nó trong một lần thì nó sẽ không chết mà còn càng mạnh hơn nữa, cho đến khi chém chết ngươi mới thôi.”
“Đây cũng là hung thú từ thời thượng cổ, có thể đột phá đến nhất phẩm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn.”
“Ngươi mà chọc nó thì chắc chắn là phải chịu chết rồi.”
Cổ Kinh đan thần luống cuống, nói với Hứa Thanh Tiêu về lai lịch của đám hung thú kia.
“Đột phá nhất phẩm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?”
“Đây là chuyện không thể nào.”
“Nếu là như vậy thì hơn vạn con này cũng đại diện cho một vạn cường giả nhất phẩm, có thể hủy thiên diệt địa.”
Phản ứng đầu tiên của Hứa Thanh Tiêu là không thể tin nổi.
Một vạn con hung thú đã làm cho hắn chấn động rồi, bây giờ còn nói với hắn rằng mấy thứ này còn có thể đột phá lên nhất phẩm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, có chết hắn cũng không tin.
“Lúc này, ngươi còn xoắn xuýt chuyện này làm chi?”
“Lão phu sẽ không gạt ngươi đâu.”
“Chẳng qua đám hung thú này muốn đột phá đến nhất phẩm cũng không phải là chuyện dễ.”
“Chỉ có chín cái đầu, nếu nó thay nhau bị chém xuống sau đó mới sinh ra đầu mới, xét cho cùng thì có thể đột phá thành nhất phẩm nhưng sau khi đến nhất phẩm rồi bọn nó cũng sẽ hóa thành phôi thai một lần nữa, lại được sinh ra một lần nữa.”
Cổ Kinh đan thần kiên nhẫn giải thích.
“Vậy chẳng phải bọn nó là những tồn tại bất tử hay sao?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Đúng là như vậy, cũng không khác mấy, chẳng qua ngươi có thể chém cố chém chín cái đầu bọn nó trong một lần, thế là xem như đã chém chết được nó.”
Nó đáp lại như vậy.
“Nhưng không phải bọn nó chỉ có tám cái đầu thôi sao? Còn một cái nữa đâu?”
Hứa Thanh Tiêu lại hỏi tiếp.
“Cái còn lại nấp đi rồi, đây chính là chỗ tuyệt chiêu nhất, không đến thời khắc mấu chốt thì bọn nó sẽ không ngưng tụ ra chín cái đầu đâu.”
“Cho nên thứ đồ này rất khó giết, đừng thấy bây giờ nó là nhất phẩm, nếu như giết thật thì đúng là không nhất định có thể giết sạch, thậm chí là khi đánh lâu dài, không chừng đám hung thú này còn có thể biến thành mấy trăm con hung thú nhất phẩm, đến lúc đó ngươi có không muốn chết cũng khó lắm.”
“Nghe ta đi, đừng nói nữa, ta đếm đến ba, chạy nha.”
Cổ Kinh đan thần lên tiếng.
Giọng nói nó có hơi khẩn trương, làm cho Hứa Thanh Tiêu đúng là không dám làm loạn.
“Ba!”
Cổ Kinh đan thần hô lên một tiếng.
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu sững sờ, nhưng rất nhanh hắn đã không còn do dự chút nào nữa mà đi ra phía ngoài hang động.
Tốc độ của Hứa Thanh Tiêu cực nhanh.
Trong phút chốc, hung thú trong sợ cốc cũng vọt thẳng ra ngoài, đuổi theo Hứa Thanh Tiêu.
Rống.
Tiếng rống giận dữ vang lên.
Hàng ngàn hàng vạn con hung thú phô thiên cái địa lao về phía ngoài động.
Lúc này, xem như Hứa Thanh Tiêu đã rõ vì sao huyệt động này trông có vẻ lớn như vậy.
Thì ra là nơi ở của đám hung thú này.
“Tiền bối, khoáng thạch trong sơn cốc là thứ gì vậy? Sao lại có bảy màu?”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng hỏi.
Hắn rất tò mò.
“Đến lúc nào rồi mà ngươi còn nghĩ đến cái đám Tiên kim kia?”
Cổ Kinh đan thần đúng là bó tay thật.
Chẳng qua như vậy cũng là bình thường thôi, dù sao thì Hứa Thanh Tiêu cũng không biết sự đáng sợ của hung thú chín đầu.
Không rõ cũng có thể hiểu được.
“Đó chính là gốc của Tiên kim, có thứ đồ này sẽ có thể tạo ra được cực phẩm Linh kim và Tiên kim.”
“Chẳng qua đừng suy nghĩ nữa, nhiều hung thú chín đầu ở đây như vậy thì coi như quân đội Đại Ngụy có xuất hiện cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi.”
“Cái thứ quỷ này đã bị tiêu diệt từ thời thượng cổ, không ngờ ở nơi quỷ quái này lại còn giấu nhiều con như vậy.”
“Ta không có đùa giỡn với ngươi đâu nha, nhóc con, nếu như ngươi thả đám đồ chơi này ra ngoài thì trong vòng nửa năm thôi, Trung châu sẽ biến thành phế tích.”
“Đừng tính lợi dụng tụi nó.”
“Có thể sống được là may lắm rồi.”
Cổ Kinh đan thần cố ý cảnh cáo, chỉ sợ Hứa Thanh Tiêu để ý đến đám đồ vật này.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ngốc.
Biết rằng đây là thứ tốt nhưng cũng biết đồ nếu cần dùng mạng để đổi đồ tốt này thì cũng bằng thừa.
Chẳng qua tốc độ của Hứa Thanh Tiêu vẫn rất nhanh, sức mạnh nhất phẩm chắc chắn không thể kém được.
Bọn kia chỉ là tam phẩm, mặc dù có cánh nhưng cũng không chạy nhanh bằng Hứa Thanh Tiêu.
Chuyện thì tốt như vậy đó.
Nhưng mà cảnh tượng tiếp theo lại khiến cho Hứa Thanh Tiêu không nhịn được trợn tròn mắt.
Chỉ thấy con hung thú chín đầu đuổi sát sao nhất thế mà lại tự cắn đứt một cái đầu của mình. Trong phút chốc, tiếng rống giận dữ phát ra.
Sau đó, một cái đầu mới lại mọc ra.
Tốc độ rõ ràng đã nhanh hơn không ít.
“Thế cũng được à?”
Hứa Thanh Tiêu mở to hai mắt nhìn, có hơi không dám tin.
“Đừng nói nhảm nữa, chạy đi.”
Cổ Kinh đan thần hét lớn một tiếng bảo Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng chạy đi.
Nhưng mà sau khi bay ra khỏi sơn động.
Mấy ngàn con hung thú chín đầu đã xuất hiện ở trước mặt.
Phía trước chính là con đường chết.