Hứa Thanh Tiêu không ngờ đám thú đó lại còn tự cắt đầu.
Trực tiếp ngăn cản trước mặt hắn.
Hứa Thanh Tiêu không do dự chút nào đưa tay đánh ấn Võ đế ra, trong phút chốc, dưới sự gia trì của long đỉnh Trung châu.
Bọn hung thú chín đầu này đã trực tiếp bị đánh nát, máu thịt hóa thành một đám bột mịn.
Hứa Thanh Tiêu mạnh mẽ chém ra một con đường máu.
Chưa kịp đợi Hứa Thanh Tiêu phản ứng lại thì rất nhanh sau đó đám hung thú này đã sống lại.
Hơn nữa sức mạnh còn tăng hơn trước đó một chút.
“Đã bị đánh thành bột mịn rồi thế mà còn có thể phục sinh được?”
Hứa Thanh Tiêu nhịn không được lên tiếng nói.
Hắn biết hung thú chín đầu có thể phục sinh nhưng lại không ngờ nó lại không theo lẽ thường như vậy.
Không phải nói chém hết chín cái đầu thì có thể giết luôn sao? Sao đã đánh thành bột mịn rồi mà còn chưa chết vậy, thế này có hơi không hợp với lẽ thường.
“Cần phải chém được chín cái đầu của nó, ngươi chỉ mới đánh nó thành thịt nát mà thôi, phải đi chém từng cái một.”
Cổ Kinh đan thần nói như vậy.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy thật không bình thường.
Chém ra một đạo kiếm khí, sức mạnh cực võ hóa thành những nhát kiếm khí mạnh mẽ chém thẳng đến đầu của bọn nó.
Trong phút chốc, từng cái đầu rơi xuống đất, mà những con hung thú chín đầu bị chém đầu này cũng rút đi ngay lập tức, chẳng chịu xuất hiện nữa.
Đúng là chơi chó mà.
“Thế này thì đánh thế nào?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi choáng váng hỏi Cổ Kinh đan thần.
“Chạy đi, còn đánh cái quỷ gì, thứ đồ này càng đánh càng hung, chọc phải chỉ có con đường chết, chạy đi là con đường duy nhất.”
Đan thần Cổ Kinh nói như vậy.
Hứa Thanh Tiêu cũng nhận ra được đám hung thú chín đầu này khủng bố đến mức nào.
Chưa nói đến chuyện sức lượng và sức mạnh của chúng nhưng năng lực phục sinh này của bọn chúng đúng là thấy ghét mà.
Giấu một cái đầu đi, bất luận là giết như thế nào thì cũng đều có thể sống lại, chỉ cần không chém đủ chín cái đầu nó thì sẽ không ngừng phục sinh, hơn nữa đám chó này còn biết trốn đi.
Giết cũng giết không được, đánh cũng đánh không xong.
Thứ bực nhất chính là đám hung thú này lại còn tự cắn đứt đầu mình để bản thân trở nên mạnh hơn.
Khó trách Cổ Kinh đan thần lại kinh ngạc như vậy.
Nếu như thứ này ra ngoài được.
Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể chọn cách chạy trốn.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trực tiếp biến mất ngay tại chỗ, nhanh như một tia chớp.
Nhưng đám hung thú này lại cứ bám chặt lấy phía sau không cho Hứa Thanh Tiêu bất cứ cơ hội nào để thở dốc.
Thậm chí đám hung thú này còn vừa đuổi theo hắn rồi vùa cắn đứt đầu mình để nâng cao tốc độ.
Thủ đoạn độc ác, Hứa Thanh Tiêu chưa từng thấy.
Đám hung thú này có hơi khinh người.
Chạy đến trong núi thì phiền phức lại càng nhiều hơn.
Đám hung thú chín đầu này sẽ bày trận. Bọn chúng gầm thét lập ra trận pháp cản con đường phía trước của Hứa Thanh Tiêu.
“Chuyện này là sao nữa đây?”
Hứa Thanh Tiêu thật sự không biết nên nói gì nữa.
Hắn nhìn về phía Đan thần Cổ Kinh, mà đối phương cũng ngớ người ra:
“Chuyện này không thể nào đâu, sao loại hung thú này có thể kết trận được chứ?”
“Không đúng, ta hiểu rồi, là đại trận thế núi, đám thú kia đều được sinh ra từ dãy núi này, vừa sinh ra đã biết cách bày trận. Đây là thần thông truyền thừa của bọn chúng.
“Ta nói đừng tới đừng tới, ngươi đâu có nghe ta, bây giờ hay rồi ha, phiền phức to rồi.”
Ngay từ đầu Đan thần Cổ Kinh cũng không rõ lắm, giờ nó lại đột nhiên nghĩ ra cái gì đó.
“Có cách gì để giải quyết không? Bọn hung thú này cứ đuổi theo mãi, dựa vào tình hình này thì ta sẽ bị chúng nó giết chết đó.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Hắn thấy hơi bó tay rồi.
Không phải không đánh lại mà là đánh không chết. Đánh không chết thì cũng thôi đi, nhưng đám hung thú này còn thay đổi, thế này còn chơi gì nữa.
“Không còn cách nào cả, trước đó ta đã nói đám thú này rất quái lạ, đã bị giết sạch từ thời thượng cổ rồi.”
“Hơn nữa căn cứ vào cổ tịch ghi chép thì vào thời thượng cổ, số lượng của đám thú này cũng không nhiều, chỉ mấy trăm con thôi nhưng đã làm hao phí không ít sức mạnh."
“Nhưng ngươi lại đâu có nghe lời lão già này nói, bây giờ ráng chịu đi.”
Cổ Kinh đan thần nói tiếp, châm chọc ra một câu làm cho Hứa Thanh Tiêu đau răng.
Ầm.
Trong phút chốc, quyền ấn Võ đế lại rơi xuống, lại một bãi máu nữa, mấy trong con hung thú bị giết rồi nhưng lập tức sống lại.
Vốn dĩ là giết không chết.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu biết là nhất định sẽ có cách thôi.
Hắn tiếp tục thoát đi.
Mà thỉnh thoảng Cổ Kinh đan thần cũng phát ra một vài âm thanh quỷ dị:
“Đầm giao long!”
“Mau nhìn kìa, là đầm giao long đó, trong đó có giao long sinh sống, bắt đại một con cũng có thể luyện chế ra Phá Cảnh đan tam phẩm.”
“Trời, Kim Dương cổ hoa, thứ này mà cũng có luôn, cái này cũng có thể luyện chế ra Phá Cảnh đan tam phẩm.”
Trên đường đi, Cổ Kinh đan thần liên tục gào thét.
Trong tiên tàng Trung châu có cất giấu quá nhiều bảo bối, quơ đại một cái cũng có thể kiếm được một mớ đồ tốt, có thể luyện chế thành các loại đan dược như Phá Cảnh đan.
Giờ này khắc này, Hứa Thanh Tiêu đâu còn lòng dạ nào mà nghe Cổ Kinh đan thần nói cái này cái kia.
Chẳng qua đúng là hắn có hơi hối hận.
Bị tài phú mê hoặc làm cho mờ hai mắt, theo lý thì hắn không nên mạo hiểm như vậy, chỉ lấy vài thứ xung quanh đó cũng đủ lắm rồi.
Chỉ là có nhiều dược liệu như vậy, đưa cho Cổ Kinh đan thần là có thể luyện chế ra một đống Phá Cảnh đan, hiệu quả không thua gì linh kim cực phẩm.
Bây giờ thì hay rồi, đò vật lấy không được thì thôi đi, kết quả còn bị truy sát nữa.
Thật sự là khiến cho người ta có hơi bực bội.
Ầm.
Ấn Võ đế lại được đánh ra lần nữa, mặc dù không có hiệu quả gì nhưng có thể giết ra một đường máu.
Tranh thủ thời gian chạy trốn cho mình.
Hắn đã là nhất phẩm.
Về lý mà nói thì tốc độ không thể kém hơn đám hung thú này được, dù sao thì hắn cũng chưa quen thuộc với nơi này, đám hung thú nơi này có thể mượn trận pháp hoặc là đi đường tắt chạy đến vây quét hắn từ bốn phương tám hướng.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu thật sự thấy khổ không nói nên lời.
Cứ như vậy, giết một đám rồi lại có một đám chạy đến, giết tốp này tốp khác lại trồi lên.