Chẳng qua chỉ mới một canh giờ.
Một phần mười đám hung thú chín đầu đã lột xác thành nhị phẩm hết.
Lúc này chỉ mới một canh giờ.
Nếu như cho bọn chúng thời gian thêm mấy ngày nữa, vậy chẳng phải là tất cả đều thành nhất phẩm hết sao?
Lúc đó ngày chết của mình cũng đến.
“Không thể kéo dài như vậy nữa.”
“Phải nghĩ cách thôi.”
Hứa Thanh Tiêu chau mày, cứ tiếp tục như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, chạy được thì thôi không nói, vấn đề là bây giờ chạy không thoát nổi.
Trong chốc lát, rất nhiều suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Hắn lập tức ngưng tụ ra sức mạnh á thánh.
Chẳng qua sẽ có có hiệu quả sẽ không lớn, có thể cản bọn chúng tiến lên nhưng đám thú này lại cứ cố dí theo mà truy sát hắn.
Hoàn toàn không cho hắn bất kỳ con đường sống nào.
“Thánh lực nho đạo cũng không được.”
“Xem ra cần hành động thật thôi.”
Hứa Thanh Tiêu hít sâu một hơi, Cổ Kinh đan thần đã từng nói hung thú chín đầu này chính là thứ do âm lực trong trời đất hóa thành.
Trong cơ thể hắn có ấn Tam ma, Tam ma ấn chính là ấn ký do tam đại hung thần trong trời đất ngưng tụ ra, tương đương với thiên địa âm lực chính thống nhất.
Trước đó vẫn chưa lấy ra, chủ yếu là do Hứa Thanh Tiêu không dám đụng vào thứ đồ chơi này.
Tránh đi còn không kịp, nếu khiến cho mình bị dây vào thứ này, Hứa Thanh Tiêu thật sự không chịu nổi.
Nhưng bây giờ lại khác, trong thời khắc sống còn, không quan tâm được nhiều thứ như vậy.
Sau khi ấn Tam ma được ngưng tụ ra.
Trong chốc lát.
Thời gian dường như bị đông lại.
Tất cả hung thú chín đầu đều đứng im lại, bọn chúng đứng giữa không trung ngạc nhiên nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu.
“Có hiệu quả.”
“Tiểu hữu, thứ này có thể áp chế bọn nó.”
“Mau đánh lén đi, thừa lúc bọn chúng không chú ý chém hết toàn bộ.”
Cổ Kinh đan thần gào thét.
Hứa Thanh Tiêu ầm ấn Tam ma trên tay, sau khi nghe Cổ Kinh đan thần nói ra mấy lời này thì chẳng do dự chút nào chém thẳng xuống đầu bọn chúng.
Tám cái đầu rơi xuống đất, cuối cùng cái đầu thứ chín cũng xuất hiện, chẳng qua đám hung thú này thế mà lại ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không có chút ý muốn phản kháng nào.
Điều này làm cho Hứa Thanh Tiêu cảm thấy kì quái.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, Hứa Thanh Tiêu lại giết tiếp.
Có trời mới biết tiếp theo sẽ lại xảy ra chuyện gì, cứ giết trước rồi nói sao.
Nhưng mà còn chưa đợi Hứa Thanh Tiêu ra tay.
Đột nhiên, mấy vạn con hung thú chín đầu đã cùng nhau quỳ lạy Hứa Thanh Tiêu.
Chín cái đầu toàn bộ đều xuất hiện, có cảm giác như đang run lẩy bẩy, quỳ gối trước mặt Hứa Thanh Tiêu, trong cổ họng phát ra những âm thanh kỳ quái dường như là đang khủng hoảng, cũng là một loại sợ hãi.
Đây là một sự thần phục.
Hung thú chín đầu tưởng như là rất khó giải quyết thế mà lại biểu đạt ý muốn thần phục với mình.
“Cái này?”
Giữa không trung.
Trong lúc nhất thời, Hứa Thanh Tiêu cũng không biết nên nói gì thêm, chỉ có thể ngẩn người nhìn về phía tất cả.
“Ta đã hiểu rồi.”
“Cái ấn Tam ma này của ngươi là ấn ký của ba đại ma thần, vốn hội tụ từ thiên địa âm lực, thay một cách khác mà nói thì ấn Tam ma chính là tổ tông của bọn chúng.”
“Tiểu hữu, sao có thứ xịn này mà không lấy ra sớm đi, hại lão phu nơm nớp lo sợ.”
Cổ Kinh đan thần lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nó giải thích một hồi sau đó phàn này vì sao Hứa Thanh Tiêu không đem cái này ra sớm một chút.
“Tiền bối, đến lúc này rồi mà còn nói đến chuyện này.”
“Tiếp theo nên làm cái gì bây giờ? Có cần chém hết toàn bộ hay không?”
Hứa Thanh Tiêu lười phải cãi cọ với Cổ Kinh đan thần, bây giờ hắn chỉ muốn được sống sót ra ngoài, mang theo đám bảo vật này sống sót ra ngoài.
Chỉ cần bây giờ đi ra được thì cái gì cũng dễ nói hết.
“Trước tiên đừng vội.”
“Ngươi thử xem xem có thể khống chế được đám hung thú này hay không.”
“Nói thật thì nếu như có thể khống chế được đám hung thú này vậy thì tên nhóc ngươi coi như kiếm được hời to rồi.”
Cổ Kinh đan thần lên tiếng, lá gan nó lớn ghê, không bảo Hứa Thanh Tiêu nhanh chóng giải quyết đám hung thú này mà bảo Hứa Thanh Tiêu thử xem có thể khống chế đám hung thú này được hay không.
Hứa Thanh Tiêu cũng không từ chối mà ngược lại còn có hơi tò mò.
Ngưng tụ ra ấn Tam ma.
Hứa Thanh Tiêu đã gia trì ý niệm của mình vào trong đó khiến cho tất cả đám hung thú này đều phải trở về.
Trong phút chốc, ấn Tam ma ngập tràn sự chấn động, truyền một loại tin tức đi.
Sau khi tin này truyền tới, dường như chỉ trong phút chốc, đám hung thú này rút lui cực nhanh, chạy về hướng của hắn.
Thật đúng là nghe lời ghê.
“Quả nhiên.”
“Lão phu đoán đâu có sai.”
“Ấn Tam ma mang âm lực chí cao vô thượng, đám ta ma này phải thần phục dưới Tam ma ấn.”
“Tiểu hữu, giờ thì ngươi giàu rồi nha.”
Cổ Kinh đan thần kêu lên một cách quái gở.
Trước đó còn đang phàn nàn chuyện Hứa Thanh Tiêu không nghe lão già như nó, bây giờ thấy dáng vẻ này thì lập tức thay đổi sắc mặt.
Đối với hành vi này, Hứa Thanh Tiêu cũng không nói gì.
Có thể sống sót đã là chuyện không còn gì tốt hơn rồi.
Cổ Kinh đan thần cố ý khích tướng, hắn cũng nghe theo một hồi.
Đợi sau khi đám hung thú này trở về.
Hứa Thanh Tiêu cũng đã hoàn toàn nhẹ nhõm cõi lòng.
Bị truy sát suốt một hơi, tinh thần hắn vẫn luôn ở vào trạng thái căng thẳng, bây giờ trong lòng đã thả lỏng, không hiểu sao cả người cảm thấy có hơi mệt mỏi.
Nghỉ ngơi một lát.
Hứa Thanh Tiêu không nói nhảm nhiều, hắn đi thẳng đến con sông trong núi, trở về những chỗ mình vừa đi qua ban nãy nhổ từng cây linh dược lên.
Sau đó ném cho Cổ Kinh đan thần.
“Tiền bối luyện nhanh lên đi, kệ mấy chuyện khác, cứ lấy hết là được, lại đi đến núi vàng nhìn một chút, nếu có thể thì lại tìm thêm một ít gốc của tiên kim.”
“Ta không muốn sử dụng ấn Tam ma quá nhiều, mới dùng thứ này một lần mà đã cảm thấy cơ thể ta nó đã vững chắc hơn một chút."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.