Bên trong núi này còn có cả gốc của tiên kim, thứ còn quý giá hơn cả tiên kim, đây mới là mục đích chính.
Nghĩ đến đây, trong mắt Hứa Thanh Tiêu hiện lên một tia nóng bỏng.
Ánh mắt của hắn rơi vào trong núi.
Làm xong vụ này thì có thể không làm những chuyện khác nữa, trực tiếp rời đi luôn cũng được.
Bên trong tiên tàng nhất định sẽ còn có những thứ tốt hơn nữa, điều này Hứa Thanh Tiêu biết chứ.
Nhưng dù có những thứ kia thì Hứa Thanh Tiêu cũng không dám mạo hiểm.
Khoảng thời gian này, hắn đều đang suy nghĩ.
Bây giờ Hứa Thanh Tiêu vẫn đang cân nhắc một cách thận trọng, nhờ ấn Tam ma vào núi vàng lại, lấy được đủ số quặng thiết rồi lập tức tìm đường trở ra.
Xác định được mục tiêu rồi.
Hứa Thanh Tiêu cũng không do dự nữa mà đi về phía núi vàng.
Có là do có ấn Tam ma.
Nên Đan thần Cổ Kinh cũng không khuyên can gì thêm mà ngược lại còn khuyến khích Hứa Thanh Tiêu tiếp tục đi vào sâu hơn, nhìn xem có thiên địa bảo dược gì hay không, để dành luyện ba viên năm viên Phá Cảnh đan nhất phẩm gì đó.
Đối với sự thuyết phục của Cổ Kinh đan thần.
Hứa Thanh Tiêu cũng không phản ứng.
Tên già này rất thần bí, hơn nữa là vẫn đi theo luyện đan cho hắn, chắc chắn là có gì đó mờ ám.
Luyện chế một ít vừa đủ dùng là được rồi.
Hứa Thanh Tiêu không yêu cầu thứ xa vời như Phá Cảnh đan nhất phẩm.
Chỉ cần có đủ Thần Võ đại pháo.
Thì chẳng cần nhiều Phá Cảnh đan vậy làm gì.
Cứ như vậy.
Hứa Thanh Tiêu lại bước vào bên trong núi vàng một lần nữa.
Mà cùng lúc này.
Đối với bên ngoài mà nói.
Mười ngày này.
Đúng là cực kỳ vất vả.
Vương triều Đại Ngụy.
Mười bảy ngày trước.
Nữ đế Đại Ngụy đã hứa rằng, mười ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời.
Nhưng vì sự luân chuyển ở Lục bộ, điều phái sứ thần đến hai vương triều, cuối cùng lại kéo dài thêm bảy ngày nữa.
Vì vậy, hôm nay chính là ngày phải đưa ra câu trả lời.
Đối với thế giới ngoài kia, người người cũng đang đợi đáp án của nữ đế Đại Ngụy.
Hiện nay ai cũng biết, Đại Ngụy chế tạo ra được Nhất phẩm Thiên lôi đại pháo, hủy thiên diệt địa, có được sức mạnh kinh người không gì phải bàn cãi.
Thứ đồ này, phá vỡ sự yên bình của Trung châu.
Vốn trước đây, ba đại vương triều của Trung châu đều muốn trở thành bá chủ, nhưng đều hiểu một đạo lý, ba thế lực cùng phân chia thiên hạ là một việc không thể phá vỡ.
Bất kể thế nào, hai vương triều yếu nhất, nhất định sẽ liên kết lại với nhau.
Trước đây, Đại Ngụy thế lực yếu kém, vương triều Đột Tà mạnh nhất, vương triều Sơ Nguyên cũng âm thầm thiết lập quan hệ liên minh với Đại Ngụy.
Cũng coi như một kiểu quan hệ tương trợ lẫn nhau.
Ba đại vương triều, sẽ luôn có một vương triều mạnh mẽ, nhưng cách nghĩ của mọi người đều rất đơn giản, không thể để vương triều nào quá mạnh.
Mạnh hơn đôi chút, người ta có thể nhẫn nhịn cho qua, nếu lại mạnh quá mức, nào có người nào chịu chấp nhận chuyện đó.
Buổi thương thảo mười bảy ngày trước, nữ đế ngang ngược trả lời, đẩy lùi xuống mười ngày sau, sau đó lại kéo dài thêm bảy ngày nữa.
Mãi đến hôm nay, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên cũng xem như đưa ra tối hậu thư.
Nếu như hôm nay không đưa ra một kết quả, hai đại vương triều chỉ sợ sẽ sử dụng đến phương án quyết liệt nhất.
Cho nên, ngày hôm nay, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên lại phái tới thêm hai người nữa đến.
Là hai vương gia của hai đại vương triều, là hoàng thất chính tông đến, Lễ bộ của hai đại vương triều kia giờ đã không còn đủ tư cách can dự vào vấn đề này nữa rồi.
Bắt buộc phải do đích thân thân vương giá lâm.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Nơi diễn ra hội nghị lần này của ba triều, không phải đại điện, mà dời đến điện Nghênh Tân.
Trong đại điện, lục bộ thượng thư, cùng Quốc công Vương hầu đều tập hợp đông đủ.
Sau đó là một tràng tiếng bước chân truyền đến.
Không lâu sau, thái giám ngoài điện cất cao giọng.
“Đột Tà thân vương, diện kiến Thánh thượng.”
“Sơ Nguyên thân vương, diện kiến Thánh thượng.”
Cùng với hai tiếng hô vang lên, không khí trong đại điện ngay lập tức trở nên nghiêm trọng.
Bá quan trầm mặc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.
Ngay sau đó, hai bóng người xuất hiện, chậm rãi bước vào đại điện.
Một người mặc mãng bào màu đen, một người mặc mãng bào tím, hai người này là thân vương của hai đại vương triều kia, địa vị rất cao, thân phận cũng tôn quý không gì sánh bằng.
“Tham kiến hai vị vương gia.”
“Bệ hạ có lời, khoảng một canh giờ sau, sẽ đích thân giá lâm đại điện.”
Lễ bộ Thượng thư Vương Tân Chí bước lên, ông ta tiếp đón hai vị vương gia này, thể hiện sự khách khí.
Đối diện với Vương Tân Chí, hai vị vương gia cũng thể hiện sự khách khí, hoàn toàn không chút kiêu ngạo hống hách.
Hai người chúng hiểu rất rõ, mục đích đến đây ngày hôm nay là gì, cũng biết rất rõ rằng, Đại Ngụy hiện giờ, đã không còn là Đại Ngụy của trước đây nữa.
Nếu như đổi thành hai năm trước, hai người chúng đại giá Đại Ngụy, chỉ sợ sẽ dùng tư thế bề trên đến gặp, nhưng hiện giờ bọn chúng không thể làm vậy nữa rồi.
Ngược lại tuân theo mỗi một nguyên tắc của Đại Ngụy, dù sao cũng là người cần đến người ta, sao có thể bày ra tư thế như vậy được.
“Vương đại nhân khách khí rồi.”
Hai vị thân vương cất lời, không dám hỗn xược, thành thành thật thật đi theo Vương Tân Chí đến vị trí của mình, đợi đến khi Nữ đế Đại Ngụy xuất hiện.
Trong điện Nội các.
Nữ đế ngồi yên lặng trên long ỷ.
Mà ngồi đối diện nàng, chính là Lý Quảng Hiếu.
Trên người mặc hắc y, ánh mắt Lý Quảng Hiếu toát ra vẻ nghiêm trọng.
“Lão sư, trẫm, bây giờ nên làm thế nào đây?”
“Theo thám thính tình hình ở biên cảnh, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên đã bắt đầu rục rịch rồi, nếu hôm nay không đồng ý với yêu cầu của bọn chúng, sợ là không tới vài ngày, ba đại vương triều sẽ lập tức tuyên chiến với nhau.”
Nữ đế cất lời, nàng nhìn về Lý Quảng Hiếu, trong giọng nói tràn đầy sự mất bình tĩnh.