Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1414 - Chương 1414: Tình Hình Căng Thẳng, 3 Triều Tuyên Chiến, Một Vạn Chiếc Thần Võ Đại Pháo (1)

Chương 1414: Tình Hình Căng Thẳng, 3 Triều Tuyên Chiến, Một Vạn Chiếc Thần Võ Đại Pháo (1)

Cục diện hiện giờ của Đại Ngụy, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Tất nhiên Đại Ngụy không bằng lòng giao ra Thần võ đại pháo.

Không giao ra Thần võ đại pháo, ba đại phương triều sẽ phải tuyên chiến.

Đây cũng chính là cảnh tượng mà Đại Ngụy không muốn thấy.

Nghe thấy những lời của Nữ đế, Lý Quảng Hiếu nặng nề thở dài một hơi, ông ta cũng hiểu rõ tình hình hiện giờ của Đại Ngụy.

Có điều, Lý Quảng Hiếu cũng không nhịn được mà nói.

“Bệ hạ, ý kiến của triều thần như thế nào?”

Ông ta hỏi.

“Hiện nay, Đại Nguỵ binh cường mã tráng, lương thảo dồi dào, trên dưới khắp đất nước đều muốn đánh một trận.”

Quý Linh cất lời, nói ra thái độ cùng cách nghĩ của cả Đại Ngụy.

“Tuyên chiến không ổn.”

“Hiện nay Đại Ngụy đang ngày một phát triển, cùng thời gian một ngày, số lương thảo Đại Ngụy có thể thu được, có thể gấp mười lần hai đại vương triều kia có thừa.”

“Hơn nữa, cũng cùng một ngày đó, Đại Ngụy có thể phát triển vượt qua hai đại vương triều kia không chỉ dừng ở con số gấp mười lần, nhưng một khi bắt đầu khai chiến, vậy thì cái gì cũng không thể nói trước được.”

“Bệ hạ, hay là thế này được không, giao cho bọn chúng Thần võ đại pháo loại tệ nhất, tốt nhất là loại phế phẩm, kéo dài thêm thời gian.”

Lý Quảng Hiếu cất lời, đưa ra một cách.

Chỉ là sau khi những lời này vừa dứt, Nữ đế liền ngay lập tức lắc đầu, từ chối đề nghị này.

“Không được.”

“Nếu như đưa ra phế phẩm, chỉ sợ hai vương triều này sẽ lập tức từ chối, đám lòng lang dạ thú này sư phụ còn không hiểu sao?”

Nữ đế cất lời.

Cách này không phải nàng chưa từng nghĩ tới, chỉ là nàng hiểu suy nghĩ của hai đại vương triều kia.

Một là phải lấy được đồ vào tay, không thì chỉ có thể khai chiến.

“Bệ hạ, ý của vương gia thì sao?”

Lý Quảng Hiếu cất giọng hỏi.

“Không đánh.”

Trước khi Hứa Thanh Tiêu rời đi, để lại lời nhắn không đánh.

Nhưng không dặn dò thêm gì nữa.

“Xem ra vương gia cũng mong rằng sẽ không khai chiến, có điều tình hình hiện tại, vẫn nên để vương gia ra mặt mới được.”

“Có điều Thần võ đại pháo, có ý nghĩa vô cùng lớn, nếu như thực sự phải đem ra để hai đại vương triều cùng nghiên cứu, nói không chừng chỉ trong vòng hai năm liền có thể nghiên cứu ra được.”

“Đến lúc đó, ba đại vương triều đều sở hữu thứ đồ này, cho dù lúc đó Đại Nguỵ đã dân giàu nước mạnh, gấp bọn chúng mười lần cũng không có tác dụng gì.”

“Ý nghĩa của thứ này quá lớn.”

Lý Quảng Hiếu chầm chậm cất lời.

“Sư phụ, người nói những điều này, trầm đều biết rõ, còn hai canh giờ nữa, bất kể thế nào cũng phải cho hai đại vương triều một lời giải thích, nếu như không cho bọn chúng một kết luận, thì chỉ có thể tuyên chiến mà thôi.”

Nữ đế cất lời, những thứ Lý Quảng Hiếu nói, nàng đều hiểu rõ, cũng không cần Lý Quảng Hiếu phải nhắc lại.

“Bệ hạ, theo như cách nhìn của thần, hay là cứ giao ra đi, thiết nghĩ vương gia để lại không ít Thần võ đại pháo đâu.”

“Thần võ đại pháo tam phẩm là giới hạn cuối cùng của Đại Ngụy.”

Lý Quảng Hiếu đưa ra lựa chọn cuối cùng.

Giao ra thì vẫn phải đem đi giao, nhưng đừng mong có được đồ gì quá tốt, Thần võ đại pháo tam phẩm chính là giới hạn cuối cùng.

Những lời này, lại rất hợp với ý của Nữ đế.

Nàng cũng nghĩ như vậy, Thần võ đại pháo tam phẩm là giới hạn cuối cùng rồi.

“Được.”

Cẩn thận suy nghĩ, Nữ đế cuối cùng cũng đồng ý, nàng gọi Lý Quảng Hiếu đến, chính là để tổng hợp ý kiến lại một chút.

Chỉ có điều là, Nữ đế lại tiếp tục nói.

“Lão sư, đây là binh phù của trẫm, làm phiền lão nhân gia người đi một chuyến, đến biên cảnh, nếu như xảy ra chuyện gì, Đại Ngụy có thể tiến vào trạng thái chiến tranh bất cứ lúc nào, biên cảnh cần có người trấn thủ, trẫm nghĩ mãi, cả Đại Nguỵ này, cũng chỉ có sư phụ có thể khiến trẫm yên tâm thôi.”

Nữ đế lên tiếng nói.

Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh, nhưng hiện nay Hứa Thanh Tiêu không có ở đây, cả Đại Nguỵ này người có thể trấn thủ biên cảnh chỉ có mình Lý Quảng Hiếu.

“Thần, tuân chỉ.”

Lý Quảng Hiếu nhận lấy binh phù.

Ngay sau đó, Nữ đế đứng dậy, đi về phía Nghênh Tân điện.

Một lúc sau.

Vẫn còn chút âm thanh lác đác trong Nghênh Tân điện, sau đó một giọng nói cất lên, khiến cả điện trở nên yên tĩnh.

“Bệ hạ giá đáo.”

Khi giọng nói vang lên.

Trong đại điện, một bóng dáng tuyệt đẹp xuất hiện.

Là Quý Linh.

Nàng mặc long bào, điềm tĩnh bước vào đại điện.

Sau đó, ngồi trên long ỷ.

“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Chúng thần, tham kiến Đại Ngụy bệ hạ, cung chúc bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Thân vương của vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà đồng thời quỳ xuống khấu đầu.

Theo lễ thường mà nói, bọn chúng không cần khấu đầu, đây đại diện cho sự tôn trọng tối cao.

Nhưng bá quan đều hiểu, nguyên nhân khấu đầu, chẳng phải vì muốn có được Thần võ đại pháo thôi sao?

Hai đại vương triều cao cao tại thượng ngày xưa, nay cũng phải cúi đầu xưng thần, tư thế thế này, khiến mọi người vô cùng tự hào, nhưng đồng thời cũng khiến bọn họ nhận ra được thái độ của hai đại vương triều.

Hôm nay, rõ ràng là muốn nghiêm túc thật rồi.

Những thứ như lễ nghĩa thế này, càng chú trọng nó, có nghĩa là sự việc càng nghiêm trọng.

“Bình thân.”

Sau đó, giọng nói của nữ đế vang lên, lệnh cho mọi người bình thân.

“Bệ hạ, xin hỏi chuyện về Thần võ đại pháo, suy nghĩ đến đâu rồi? Lần này ba nước kết liên minh, hoàng đế Đột Tà đã chuẩn bị rất nhiều bảo bối tặng lễ, những thứ này nếu muốn vận chuyển đến Đại Ngụy, cần một khoảng thời gian nhất định.”

“Kính mong bệ hạ đưa ra quyết định trong hôm nay, để chúng thần có thể sớm ngày chuẩn bị.”

Thân vương Đột Tà lên tiếng.

Còn chưa đợi Nữ đế nói trước, đã có chút không thể nhịn được, khiến cho Lục bộ thượng thư cùng chư vị Quốc công không vừa lòng.

Chỉ có điều, bọn họ không nói gì, mà chỉ nhìn thái độ của Nữ đế.

Nếu như Nữ đế nổi giận, bọn họ sẽ lập tức trách mắng.

Bình Luận (0)
Comment