“Đúng vậy, không biết Đại Ngụy bệ hạ, nghĩ thế nào rồi, chúng thần cũng đang đợi một câu trả lời rõ ràng đây.”
Thân vương vương triều Sơ Nguyên cũng lên tiếng phụ họa theo.
Hai người thể hiện sự cung kính vô ngần, giọng điệu ôn hòa, chỉ sợ để lộ ra chút thái độ kiêu ngạo ngang ngược liền chọc giận Nữ đế Đại Ngụy.
Bọn chúng cũng biết rõ, Đại Nguỵ chắc chắn không bằng lòng giao ra, nhưng tình thế ép buộc, Đại Ngụy cũng không thể không đem ra được, chỉ là nếu như để Đại Ngụy tìm được lý do, kéo dài thêm ba tháng năm tháng nữa liên trở nên phiền phức rồi.
Thế nên bọn chúng thể hiện sự tôn trọng muôn phần, hận không thể quỳ rạp xuống mặt đất, cầu xin Thần võ đại pháo.
Mặc dù nghe có vẻ hơi khuếch đại quá, nhưng trên thực tế lại không khoa trương chút nào.
Thứ như Thần võ đại pháo thế này, nếu như quỳ xuống có thể khiến Đại Nguỵ bằng lòng giao ra, thì bọn chúng sẽ quỳ xuống không chút do dự.
Trong đại điện.
Nữ đế điềm tĩnh cất lời.
“Trẫm nghĩ rất lâu rồi, hiện nay thiên hạ thái bình, vương triều Sơ Nguyên cùng vương triều Đột Tà xưa nay luôn giao thiệp tốt với vương triều Đại Ngụy, trẫm cũng không muốn lại có thêm chiến tranh, cho nên Đại Ngụy có thể hy sinh, cùng hưởng Thần võ đại pháo.”
“Có điều, Thần võ đại pháo, vẫn do Đại Ngụy tốn biết bao sức lực nghiên cứu mới chế tạo được, cho nên không thể cứ vậy cho không được, cần hai đại vương triều trao trả lại một số tài nguyên, trả cho Đại Ngụy, nếu như hai đại vương triều bằng lòng duy trì hòa bình, trẫm, cũng đồng ý kết liên minh.”
Nữ đế cất lời.
Nàng đã đồng ý.
Lời này vừa nói, vẻ mặt của bá quan trong đại điện trông có chút khó coi, dù sao thứ thần khí đại quốc thế này, cứ vậy đem cho không thế này, bọn họ cũng không cam lòng.
Cho dù có lấy được tài nguyên thì thế nào chứ? Bây giờ Đại Ngụy còn thiếu mấy thứ linh tinh này sao?
Nhưng Nữ đế đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không biết phải nói gì.
Mà thân vương của hai đại vương triều lại không như vậy, bọn chúng ai nấy cũng đều hưng phấn chết đi sống lại, hận không thể gào lớn ngay đại điện.
Hôm nay, bọn chúng đều đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ tuyên chiến rồi.
Nhưng không ngờ rằng, Nữ đế lại đồng ý ngay.
Còn về lợi ích tài nguyên yêu cầu, những thứ này thì có là gì, giá trị của Thần võ đại pháo vượt qua tất cả.
“Thần, thay mặt hoàng đế Đột Tà, cảm tạ long ân của bệ hạ, nguyện Đột Tà và Đại Ngụy, ngàn đời hòa hợp.”
Hai vị thân vương kích động cất lời, sự vui mừng kia, không làm sao che giấu được.
Cũng chính vào lúc này, Lễ bộ thượng thư đưa đến một danh sách.
Danh sách kia cực dày, giống như hai quyển sách gộp lại vậy, lần lượt đưa tới hai vị thân vương.
Nhìn thấy tình thế thế này, hai vị thân vương có chút cảm giác không lành.
Bọn chúng tiện tay lật danh sách ra, liếc mắt một cái, lập tức đã có chút bất ngờ.
Những thứ có trong danh sách, đều không phải những thứ cực kỳ trân quý gì, nhưng không thể nào đỡ được số lượng kia.
Hơn nữa dày như vậy, đây chẳng phải muốn chơi khăm người ta sao?
Có điều hai vị thân vương cũng chẳng hề tức giận, mà sau khi trầm ngâm một lúc xong, liền nhìn Nữ đế nói.
“Bệ hạ, danh sách này không có vấn đề gì lớn, chỉ là, thần tò mò một chút, bệ hạ sẽ đưa ra đại pháo phẩm thứ mấy? Là đại pháo nhất phẩm sao?”
Thân vương Đột Tà cất lời, vừa nói xong đã khiến mọi người bùng cơn giận.
“Nhất phẩm? Các ngươi cũng xứng sao?”
“Nực cười, đám các ngươi như một đám hổ đói, lại còn muốn nhất phẩm? Đại Nguỵ bọn ta còn chẳng có đến mấy chiếc Thần võ đại pháo nhất phẩm nữa là.”
“Có thể cho các ngươi đã xem như không tồi rồi, còn muốn nhất phẩm cơ? Lòng tham của hai vị đây, cũng lớn quá mức rồi đó.”
Lục bộ thượng thư luân phiên cất lời, chỉ có duy nhất Vương Tân Chí có chút yên lặng.
Ông ta là Lễ bộ thượng thư, bất kể loạn đến mức nào đi nữa, ông ta đều sẽ giữ yên lặng, đến mức độ không thể nhịn thêm được nữa mới thôi.
Nếu không thì, nếu đến mức ông ta cũng lên tiếng trách mắng, vậy chỉ có thể tuyên chiến mà thôi.
Đối mặt với những lời mắng chửi của mọi người, hai vị thân vương cũng không nổi giận, mà chỉ yên tĩnh nhìn Nữ đế.
“Nhất phẩm tất nhiên không thể giao ra, Đại Nguỵ cũng chỉ có một, những thứ này là danh sách nguyên liệu đổi lấy Thần võ đại pháo tam phẩm.”
Nữ đế cất lời.
Muốn có được Nhất phẩm, chính là si tâm vọng tưởng.
Tam phẩm đã coi như mức nhượng bộ lớn nhất của Đại Ngụy rồi.
Nhưng sau khi những lời này vừa dứt, sắc mặt của hai vị thân vương khẽ thay đổi, nét vui mừng cùng kích động vừa nãy đã biến mất không còn tăm hơi.
Không phải tam phẩm có vấn đề gì.
Mà là cái giá phải trả lớn như vậy, chỉ đổi được một chiếc Thần võ đại pháo tam phẩm, thực sự không đáng.
“Bệ hạ, ý của vương chúng thân, là cùng nhau chia sẻ, vậy thì phải có thành ý mới được, thành ý của Đột Tà rất lớn, nếu như bệ hạ đồng ý giao ra Thần võ đại pháo nhất phẩm, những thứ trên danh sách này, trong vòng bảy ngày có thể lập tức vận chuyển đến Đại Ngụy.”
“Không sai, đã là cùng hưởng, thì kính xin bệ hạ có chút thành ý, chúng thần cũng phải trở về bẩm báo lại, những thứ trên danh sách này, cũng sẽ không thiếu nửa phần.”
Hai vị thân vương cất lời, nói như vậy.
Lấy những thứ có trên danh sách, đổi lại Thần võ đại pháo nhất phẩm, đặt lên bàn tính, đây đúng là một ván không tồi.
“Các ngươi có cảm thấy nực cười không?”
“Nếu như Thần võ đại pháo là của triều các ngươi, liệu có đồng ý cho Đại Ngụy cùng dùng chung không?”
Lúc này, Quý Linh ngồi trên long ỷ điềm đạm cất tiếng.
Nàng nhìn xuống hai tên thân vương dưới điện, trong mắt là sự lạnh lùng.
Hai vị thân vương ngay lập tức im bặt.
Bọn chúng cũng biết cái giá chúng muốn quá mức quá đáng.
Mở miệng ra liền muốn có nhất phẩm.
Trước không nói đến Đại Ngụy có hay không.
Cho dù có đi nữa, cũng sẽ không giao cho mình được.
Nữ đế nói không sai nửa lời, nếu như bọn chúng là người có được Thần võ đại pháo, sẽ giao cho Đại Nguỵ sao?
Tất nhiên đây là chuyện không thể nào.
Chỉ là, đạo lý chỉ là đạo lý thôi, nhưng nếu đem tam phẩm về, còn phải bỏ ra cái giá như thế này, bọn chúng cũng không cam tâm.