“Xin bệ hạ minh xét, Thần võ đại pháo tam phẩm, về mặt ý nghĩa không quá lớn, về mặt giao hữu giữa Trung nguyên, không đem lại ảnh hưởng gì lớn, vẫn mong bệ hạ suy xét thêm.”
“Tất nhiên, Nhất phẩm có lẽ khó chấp nhận được, vương của chúng thần cũng không cưỡng cầu, nói cho cùng thì ba đại vương triều đến ngày hôm nay cũng vì hoà bình của Trung nguyên mà có mặt ở đây.”
“Nhị phẩm.”
“Là giới hạn cuối cùng của vương chúng tôi, nếu bệ hạ đồng ý, Đột Tà sẽ tiếp tục cung cấp số nguyên liệu trên danh sách, coi như điều kiện giao dịch, từ nay về sau, Trung nguyên cũng coi Đại Ngụy là quốc gia đứng đầu.”
Thân vương Đột Tà quỳ bái với nữ đế.
Thân vương Sơ Nguyên đứng bên cạnh cũng lập tức quỳ bái theo.
Đối diện với lời từ chối của hai thân vương.
Thái độ của nữ đế cũng dần lạnh xuống.
“Tam phẩm, là cái giá cuối cùng của Đại Ngụy, cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của Đại Ngụy.”
“Nếu như các người còn không đồng ý, vậy thì tuỳ các ngươi.”
“Trẫm nói một câu cuối cùng, Đại Ngụy tuyệt đối không sợ một trận chiến.”
“Truyền lệnh của trẫm, chuẩn bị chiến tranh.”
Đây là câu cuối cùng của nữ đế.
Nói xong lời này, Quý Linh đứng dậy. không cho hai tên thân vương kia chút mặt mũi nào, xoay người liền rời đi.
“Bệ hạ, bệ hạ.”
“Xin bệ hạ nán lại một chút.”
Hai vị thân vương bắt đầu hoang mang, bọn chúng cũng chỉ biết gọi mấy tiếng vậy thôi.
Sao mà người Đại Ngụy, tên nào tên nấy tính đều nóng nảy như vậy chứ?
Bọn chúng thật nhức đầu quá.
Thế rồi, Nữ đế cũng rời đi.
Đợi sau khi Nữ đế rời đi, bá quan trong triều cũng không nhịn được mà hừ lạnh vài tiếng.
Đồng loạt rời triều, đặc biệt là An Quốc công, trước khi rời đi ông ta còn lạnh lùng nói.
“Trương thượng thư, theo lão phu một chuyến, chuẩn bị thật tốt cho công tác chiến tranh, lão phu nhiều năm không lên chiến trường rồi, chủ soát lần này nhất định phải do đích thân lão phu làm.”
“Cũng để đám Man Di này nhận thức được, cái gì gọi là dũng mãnh như hổ, kỉ luật như sói.”
Lời này của An Quốc công khiến hai vị đại thân vương trầm đi.
Nhìn thế cục này, có lẽ thực sự làm thật không đùa rồi.
Hai người không có tư cách tuyên chiến, trừ khi Đại Ngụy không chịu giao Thần võ đại pháo.
Nhưng bây giờ, Đại Ngụy đồng ý giao ra Tam phẩm Thần võ đại pháo, cũng xem như nhượng bộ rồi, chỉ là không đạt được mức dự định ban đầu mà thôi.
“Vương đại nhân, thế này nên làm như nào mới tốt đây?”
Hai vị thân vương đưa mắt nhìn Vương Tân Chí, người kia chỉ lắc đầu nói.
“Hai vị vương gia, về chuẩn bị chiến đi, bệ hạ đã nổi giận rồi, nói thật lòng, tam phẩm đã không tệ rồi.”
“Có điều, hai vị vương gia yên tâm, Đại Ngụy tuyệt đối sẽ không lạm sát sứ thần, hai vị vương gia đến như thế nào, thì về như thế ấy đi.”
Vương Tân Chí lười nói, đứng dậy liền rời đi, ông ta cũng chẳng an ủi gì.
Vừa thấy thái độ của Vương Tân Chí như vậy, sắc mặt của hai vị vương gia càng thêm nghiêm trọng.
“Nói sao giờ?”
Thân vương Đột Tà mở miệng, hỏi thân vương Sơ Nguyên.
“Còn nói gì nữa, về trước đã, hỏi thử ý của người bên trên, Tam phẩm, thực ra cũng không phải không được, còn Nhất phẩm chúng ta khỏi mơ nữa đi.”
“Nhưng tốt nhất vẫn là lấy được Nhị phẩm Thần võ đại pháo.”
Vương gia Sơ Nguyên nói xong liền rời đi.
Rất nhanh.
Tin tức trên triều đường cũng đã được truyền ra ngoài.
Đối với tin tức này, đại đa số mọi người đều đoán ra được.
Dù sao hai đại vương triều kia đều tham lam như thế, Đại Ngụy tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Chỉ là sau khi tin tức được truyền đến vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên.
Vốn tưởng rằng hai đại vương triều sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, tiếp tục hòa nghị, nào ngờ tới được rằng.
Chỉ chưa tới một canh giờ.
Hai đại vương triều tự động động viên ba đại quân doanh, tiến quân về phía biên cảnh Đại Ngụy.
Đây là chuyện rất nhiều người không ngờ tới.
Đa số mọi người đều biết rằng, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên bên nào cũng nhất định muốn có được Thần võ đại pháo.
Nhưng cũng hiểu rất rõ, vương triều Đại Ngụy cũng sẽ không nhượng bộ quá nhiều.
Cho nên nếu như nói hôm nay phải đòi cho ra một đáp án rõ ràng, thì thực tế nhất định phải xảy ra xung đột, sau đó tiếp tục kéo dài.
Do đó, rất nhiều người không để chuyện này vào trong mắt, muốn thực sự tiến hành hòa thương, ít nhất phải cần đến ba tới năm tháng.
Nhưng không thể lường trước được là, hai đại vương triều kia ấy vậy mà quyết tuyệt như vậy, trực tiếp phái binh, làm người ta cảm thấy như sắp đánh nhau thật rồi vậy.
Có điều Đại Ngụy cũng không sợ chút nào, Kỳ Lân quân, Thiên Tử quân, Đại Hoang quân, cũng ngay lập tức tập kết ở chiến khu biên cảnh.
Hoàn toàn là một cảnh, ngươi muốn đánh thì ta chiều.
Trong phút chốc, đại chiến dường như có thể bắt đầu ngay, các đại thế lực đều không dám dứt dây động rừng.
Bách tính cũng cảm thấy có chút hoang mang.
Nếu cứ vậy mà chiến trận xảy ra.
Nhất định sẽ phải máu chảy thành sông.
Đối với triều đường Đại Ngụy mà nói, bách tính cũng không ngờ được rằng, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên lại ngang ngược như vậy.
Một lời không hợp liền khai chiến.
Người không biết còn nghĩ Đại Ngụy cướp mất Thần võ đại pháo của hai triều.
Cả vương triều Đại Ngụy đều bùng nổ.
Trong kinh đô, văn thần võ tướng ghé thăm lẫn nhau, văn thần còn đỡ, cùng lắm cũng chỉ là một mặt đen thùi thôi.
Võ tướng thì khác, vừa phải chạy đến nhà người khác vừa phải chửi mắng ầm ầm, hận không thể tiêu diệt hai triều kia ngay lập tức.
Trận chiến tranh này càng diễn ra lâu càng quyết liệt.
Từng phong từng phong tình báo khẩn cấp đều được gửi đến Binh bộ.
Cả kinh đô Đại Ngụy, vô hình bùng lên một ngọn lửa rực trời xanh.
Trong hoàng cung, cũng vô cùng ồn ào, Lục bộ thượng thư cùng các vị Quốc công Vương hầu, tranh luận không ngừng.
Nữ đế ngồi trên long ỷ, yên lặng lắng nghe phân tích.
Họ đang tranh luận, rốt cuộc hai đại vương triều kia có ý gì.
Một bên cho rằng, đây là thùng rỗng kêu to, vì để giành được lợi ích từ đàm phán, có thể tiến hành chinh phạt.
Một bên lại cho rằng, Thần võ đại pháo khiến cho hai đại vương triều ăn ngủ không yên, bọn chúng muốn thông qua trận chiến này để hù dọa Đại Ngụy, khiến Đại Ngụy cảm thấy áp lực, không thể chinh phạt được nữa.
Hai bên đều có lý của riêng mình.