Nhưng sau khi nghe những lời của Trần Chính Nho, lại khiến đại điện hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
“Chư vị.”
“Đừng ồn ào nữa.”
“Chư vị còn chưa hiểu cục diện hiện tại nữa sao?”
Trong đại điện, Trần Chính Nho bảo mọi người yên lặng.
Sau đó ông ta hít sâu một hơi, nhìn mọi người nói.
“Hiện giờ, không phải chiến tranh giữa Đại Nguỵ với Sơ Nguyên hay Đột Tà, mà là chiến tranh của thiên hạ.”
“Hai đại vương triều, vì Thần võ đại pháo mới tuyên chiến với Đại Ngụy, nhưng đó chỉ là những thứ chúng ta có thể nhìn bên ngoài.”
“Điều không nhìn thấy là gì? Đế tộc Đông châu, cũng đã phái người đến Đại Ngụy, ý tứ đại khái cũng chính là muốn được phân chia Thần võ đại pháo.”
“Đến cả Tây châu cũng đang âm thầm lên kế hoạch.”
“Nói thẳng một chút, bất kể hai đại vương triều có đánh hay không, hay là chỉ khua chiêng gióng trống, Đại Ngụy đều phải đối diện với không chỉ có hai địa vương triều, mà cuồn cuộn không dứt cường giả trong thiên hạ.”
“Thần võ đại pháo của Đại Ngụy, chỉ có đơn sơ một quả, thực sự tuyên chiến, một quả đại pháo này, có thể thay đổi toàn bộ đại cục không?”
“Ngược lại còn ngáng đường Đại Nguỵ ta, khiến Đại Ngụy ta quay về thời điểm ba năm trước.”
Trần Chính Nho lên tiếng, ông ta cũng nhìn thấy rõ, biết tình hình khó khăn hiện tại Đại Ngụy gặp phải là gì.
Vấn đề không phải là đánh hay không.
Mà là người Đại Nguỵ phải đối đầu với, là thế lực trong cả thiên hạ.
“Vậy theo những gì thừa tướng nói, nên làm thế nào đây?”
Có người mở lời, hỏi Trần Chính Nho.
“Tác chiến giả, để Lễ bộ đi đường vòng.”
Trần Chính Nho trả lời.
“Không được.”
“Đây chẳng khác nào cho bọn chúng thêm uy phong, dập sĩ khí của quân mình?”
Trương Tĩnh cất lời, trực tiếp phủ quyết luôn.
“Để bọn chúng đích thân tới hoà hoãn, một khi Đại Ngụy chủ động thể hiện hảo ý, trên phương diện đàm phán chúng ta sẽ không có lợi.”
Trương Tĩnh từ chối thẳng thừng, ông ta tuyệt đối không đồng ý.
Nhưng lời này vừa dứt, Trần Chính Nho lại không nhịn được mà lắc đầu, thở dài nói.
“Trương thượng thư, ngài vẫn chưa hiểu.”
“Chỉ khoa trương thanh thế cũng là trường hợp lão phu từng nghĩ đến, nhưng chỉ sợ sau khi gõ trống khua chiêng xong, thứ đổi được là cuộc chiến không có lối về.”
Trần Chính Nho nói ra điểm quan trọng nhất.
Không phải Đại Ngụy hoảng sợ.
Cũng không phải ông ta không biết làm thế nào để khoa trương thanh thế thôi, mà là khi hai bên đều bắt đầu làm lớn chuyện lên, sẽ có người chen vào làm loạn.
Đến lúc đó sẽ rất phiền phức.
Vào lúc này, đại điện hoàn toàn chìm trong tĩnh lặng.
Mọi người quả thực chưa nghĩ đến điểm này.
“Bảo chúng ta phải nhượng bộ, ta không cam lòng.”
“Đúng, ta cũng không cam tâm.”
“Sớm thêm vài năm nữa, ta nhịn, nay Đại Nguỵ binh cường mã tráng, mắc gì phải nhận thua?”
Bá quan cất lời, võ tướng là thẳng thắn nhất, từ sau khi Bắc phạt, bọn họ vẫn luôn nhịn một bụng tức.
Hiện giờ, Đại Ngụy muốn người có người, muốn lương thảo có lương thảo, còn muốn bọn họ phải cúi đầu nhận thua, bọn họ không cam lòng.
Nhưng những lời không bằng lòng này, cũng chỉ nói ra cho thoả vậy thôi.
Bọn họ biết, cụ thể thế nào vẫn phải xem ý của bệ hạ.
Trên long ỷ.
Nữ đế tỉnh lại trong cơn trầm mặc, nàng có suy nghĩ giống với Trần Chính Nho.
Cuối cùng, nữ đế thở dài thườn thượt nói.
“Bất kể thế nào, uy thế của Đại Ngụy không thể thua, nhưng kiên quyết không thể chính thức khai chiến.”
“Ít nhất đến khi Bình Loạn vương chưa trở về, không được đánh.”
Quý Linh cất lời.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của nàng.
Lời này vừa dứt, bá quan có chút trầm ngâm.
Trần Chính Nho ngay lập tức khom người nói: “Chúng thần tuân chỉ.”
Mà khi Trần Chính Nho lĩnh chỉ rồi, võ quan cho dù có khó chịu đến mức nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu không nói gì nữa.
Có điều, mọi người cũng vô cùng tò mò, Hứa Thanh Tiêu đi đâu vậy chứ.
Mà cùng lúc đó.
Trung châu Tiên tàng.
Trong Kim sơn.
Hứa Thanh Tiêu lần nữa đến được khu vực Kim Sơn.
Hắn rất lo lắng, nhưng cũng nảy ra một suy nghĩ cực kì to gan.
Trong Kim sơn có rất nhiều linh kim cực phẩm, Tiên kim cùng với rễ của Tiên kim.
Hơn nữa mấy con hung thú chín đầu này chắc chắn có luyện trận pháp.
Nếu như mượn sức mạnh của Tam ma ấn, khiến mấy con hung thú chín đầu này dùng cách tự sát hoá thành Nhất phẩm, sau đó giúp hắn luyện thành Thần võ đại pháo, không biết liệu có được không nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, về mặt lý thuyết không có vấn đề gì lớn.
Vấn đề duy nhất chính là, có thể khống chế được đám hung thú này không, nói cho cùng thì có thể khống chế được chúng cùng với việc ép chúng tự sát là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Rất nhanh, Hứa Thanh Tiêu bước vào trong động, có hàng vạn con hung thú chính đầu đang nghỉ ngơi trong đó.
Khi bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.
Hung thú chính đầu lại một lần nữa phát cuồng.
Tuy nhiên, khi Hứa Thanh Tiêu tập hợp Tam ma ấn.
Đám hung thú này ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn, quỳ xuống dưới đất, trong mắt lộ ra ngập vẻ sợ hãi.
“Tự tàn sát lẫn nhau, biến thành Nhất phẩm.”
Hứa Thanh Tiêu thử ra một mệnh lệnh.
Bảo đám hung thú này tàn sát lẫn nhau.
Đồng thời cũng chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.
Lỡ như đám hung thú này không ngốc, vậy thì hắn đúng là xui rồi.
Nghe thấy lời này, Cổ Kinh đan thần trốn bên cạnh vòm tai cũng có chút bất ngờ.
Hắn ta vốn tưởng rằng Hứa Thanh Tiêu đến đây để khai thác, nào ngờ được lại tàn nhẫn tuyệt sát hết đám hung thứ chín đầu này.
Hơn nữa còn bảo bọn chúng tự tàn sát lẫn nhau?
Điều này có thể sao?
Chỉ là Cổ Kinh đan thần còn chưa kịp mở miệng.
Ngay lập tức đám hung thú kia vậy mà thực sự bắt đầu tàn sát lẫn nhau.
“Có tác dụng.”
Lúc này.
Mắt Hứa Thanh Tiêu lập tức sáng lên.
Nếu như chiêu này có tác dụng.
Vậy đồng nghĩa rằng sẽ có một vạn mảnh Nhất phẩm, chế tạo Thần võ đại pháo cho hắn.
Chậm thì ba tháng, nhanh chỉ tầm một tháng.
Hắn liền có thể mang vể hàng vạn chiếc Thần võ đại pháo.
Nếu thực là như vậy.
Đại Nguỵ chỉ cần thời gian một tháng, sẽ có thể quét sạch thiên hạ.