Tiên tàng Trung châu.
Từng tiếng rèn sắt vang lên.
Bên trong sơn cốc, âm thanh của tiếng rèn sắt không ngừng vọng đến.
Hứa Thanh Tiêu yên lặng quan sát toàn bộ.
Vào lúc này, trong sơn cốc, hàng vạn con hung thú đang đục Tiên kim.
Còn có một phần hung thú, đang cắn giết lẫn nhau, biến thành Nhất phẩm.
Trải qua thử nghiệm đơn giản lúc trước, Hứa Thanh Tiêu hiểu rằng, Tam ma ấn có thể khống chế hoàn hảo đám hung thú này.
Bảo bọn chúng làm gì, bọn chúng sẽ làm cái đó.
Không một chút do dự.
Thế nên Hứa Thanh Tiêu nghĩ ra một suy nghĩ cực kì lớn mật.
Đem bọn chúng ra ngoài.
Thế nhưng, suy nghĩ này sau khi nói với Cổ Kinh đan thần, liền bị ông ta kịch liệt phản đối.
"Tiểu hữu, ta không có ý gì cả, nhưng đám hung thú này quả thực có sức mạnh cực kì lớn, nhưng cũng mang theo nguy cơ tiềm tàng vô cùng lớn."
"Nếu ngươi đưa hết bọn chúng ra ngoài, nếu như có thể khống chế được chúng thì tốt, lỡ như sau khi ra ngoài không còn khống chế được nữa thì sao?"
"Ta không có ý hù dọa gì ngươi đâu, chỉ lỡ không cẩn thận một chút, đám hung thú này, cũng đủ tạo ra một trận đại hồng thuỷ, cả Trung châu này cũng chẳng thể đỡ nổi."
Cổ Kinh đan thần khuyên can Hứa Thanh Tiêu đến cùng, ông ta biết Hứa Thanh Tiêu phải chịu áp lực lớn đến mức nào.
Nhưng bất luận phải gánh áp lực lớn thế nào, ông ta cũng không muốn Hứa Thanh Tiêu mạo hiểm đến vậy.
"Ta hiểu."
Sau khi suy nghĩ một hồi, Hứa Thanh Tiêu gật đầu, hắn biết Cổ Kinh đan thần lo lắng điều gì.
Nhưng thứ này, cũng giống với những quả bom hẹn giờ, biết cách dùng, đúng thật có thể làm được rất nhiều việc, có thể giúp ngươi càn quét thiên hạ.
Nhưng nếu lỡ như ngươi dùng sai cách, hoặc là có người biết cách khống chế Tam ma ấn, vậy thì người xui xẻo chính là ngươi.
Cũng vào chính lúc này, đột nhiên, một tiếng nổ lớn không biết từ đâu vang lên.
Một cỗ khí tức đáng sợ bao trùm cả sơn cốc.
Là Nhất phẩm.
Có hung thú đạt được Nhất phẩm rồi.
Vừa đưa mắt nhìn qua, con hung thú chín đầu này, vảy cá trên người nó, đã biến thành vảy rồng, xung quanh thân nó nồng nặc ma khí, đáp xuống đất, nơi nào nó chạm tới đều tràn đầy ma khí.
Nhưng đứng trước mặt Hứa Thanh Tiêu, vẫn không dám có chút ngạo mạn nào như trước.
Sau khi đạt được Nhất phẩm.
Hứa Thanh Tiêu không nói thêm câu nào, ra lệnh cho nó luyện hoá ba mươi ba trận pháp.
Hứa Thanh Tiêu không dùng đến Linh kim cực phẩm, mà lấy ra Tiên kim ra luyện hoá, tất nhiên trận pháp tạo bởi Tiên kim có thể chịu được không thể chỉ chịu ở mức mười toà được.
Ba mươi ba toà trận pháp, phối chung với Tiên kim cực phẩm, nếu như luyện hoá thành công, vậy thì chính là nhận được Nhất phẩm Thần võ đại pháo hoàn mỹ.
Sau khi mệnh lệnh ý chí được hạ xuống, đối phương không chút do dự, lập tức bắt đầu chế tạo trận pháp.
Chế tạo trận pháp, cần có Trận bảo bảo vệ, vấn đề này Hứa Thanh Tiêu không cần lo tới, vốn trong Linh kim thạch đã có sẵn Trận bảo rồi.
Đám hung thú này hiểu rõ về Kim sơn hơn Hứa Thanh Tiêu, cho nên đều không cần tới Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, bọn chúng đã tự tìm thấy Trận bảo rồi.
Rất nhanh, mỗi lúc một nhiều hung thú biến thành Nhất phẩm.
Sau đó bắt đầu luyện hoá trận pháp.
Một phần hung thú đang khai khoáng luyện Tiên kim.
Một bộ phận khác vẫn tiếp tục tiêu diệt lẫn nhau, hóa thành Nhất phẩm.
Còn có một bộ phận hung thú, bị Hứa Thanh Tiêu phái ra ngoài tìm Tiên tàng bảo vật.
Hàng vạn con hung thú, bị Hứa Thanh Tiêu vắt đến sức cùng lực kiệt.
Một chút cũng không bỏ phí, khiến Cổ Kinh đan thần đứng bên cạnh phải thốt lên một tiếng ghê thật chứ.
Chẳng là Cổ Kinh đan thần cũng nhận được không ít chỗ tốt, bảo vật của Tiên tàng Trung châu có quá nhiều, ông ta luyện đan dược không ngừng nghỉ.
Có điều, Hứa Thanh Tiêu lại chẳng vì chuyện này mà thấy hừng hực trong lòng.
Bất kể là luyện đan, hay là luyện vũ khí, hay cả việc thu thập nguyên liệu đi chăng nữa.
Nhưng việc này đều cần phải có thời gian.
Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu, vương triều Đột Tà cùng vương triều Sơ Nguyên đã đang gây áp lực rồi.
Hứa Thanh Tiêu biết rõ, Đại Ngụy hiện đang rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Chỉ đáng tiếc là, chỗ này không làm sao truyền tin tức về được, nếu không Hứa Thanh Tiêu đã bảo Nữ đế tặng Thần võ đại pháo kia đi.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu ra khỏi đây, Đại Ngụy sẽ không bao giờ thiếu Thần võ đại pháo nữa.
Tặng một chiếc Nhị phẩm Thần võ đại pháo, tuyệt đối không phải vấn đề gì lớn, thậm chí là tặng hẳn Nhất phẩm Thần võ đại pháo cũng chẳng thành vấn đề.
Tất nhiên, nếu muốn có được Nhất phẩm Thần võ đại pháo, hai đại vương triều kia cũng phải trả lại các loại lợi ích khác nhau.
Chỉ có điều rằng, hắn không làm sao mà truyền tin ra được.
“Chỉ cần không đánh, mọi chuyện đều sẽ có cơ hội cứu vãn.”
Hứa Thanh Tiêu tự lầm bầm.
Hắn không muốn thiên hạ đại chiến, nếu không không chỉ đối với chúng sinh thiên hạ, đối với chính hắn cũng chẳng phải chuyện gì tốt.
Trong sơn cốc.
Tiếng rèn sắt, tiếng chém giết, tiếng kết trận, tiếng luyện đan, không ngừng vang lên.
Hứa Thanh Tiêu khoanh chân ngồi trong sơn cốc.
Bắt đầu rơi vào trầm tư.
Suốt khoảng thời gian trước, hắn không có nổi thời gian để suy nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Bây giờ, hắn đang ở trong Tiên tàng Trung châu, cũng coi như nhàn rỗi trong bận rộn.
Hắn bắt đầu nghiêm túc suy xét.
Từ ngày đầu tiên hắn xuyên đến thế giới này, mỗi một cảnh tượng đều hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Thông qua những tin tức mà hắn biết trước, cộng thêm phán đoán của riêng hắn, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu xâu chuỗi lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mốc thời gian được kéo đến tận thời đại của Võ đế.
Man quốc xâm lược Đại Ngụy, là vì có một tổ chức, muốn cho thiên hạ xảy ra chiến loạn, nơi nào cũng toàn là oán hồn, để tiện cho chúng tiến hành huyết tế.
Man quốc cùng Đại Ngụy tương tàn, tạo ra vô số sát nghiệp.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ, còn thiếu một cơ hội.