Cho nên đám người này âm thầm lên kế hoạch vụ Bình Khâu phủ, khiến ba trăm vạn người bỏ mình, nhưng vẫn chưa đủ.
Nếu không thì, sau vụ Bình Khâu phủ, đáng lẽ phải huyết tế thành công rồi.
Do đó, đám người này ủng hộ Nữ đế lên ngôi, muốn mượn tay của Nữ đế để khiêu khích Man quốc cùng Đại Ngụy.
Vương triều Sơ Nguyên và vương triều Đột Tà dĩ nhiên cũng vui vẻ nằm trong đó, bọn chúng cầu còn không được Đại Ngụy cứ mãi chìm trong đổ nát.
Chỉ tiếc một điều rằng, dưới tình hình bế tắc như thế, Đại Ngụy lại xuất hiện một người.
Người này chính là hắn, cứ luôn khuấy đảo phong vũ, lần nào cũng xoay chuyển càn khôn.
Khiến cho kế hoạch của đám người này lần nào cũng phải thất bại tay trắng.
Cho nên bị dồn đến tình huống hiện giờ, đám người này tiến hành phần cuối của kế hoạch sớm hơn dự định, muốn khiến thiên hạ chiến loạn.
Tình hình đã biết hiện tại là.
Tiên môn có một người, nhưng đã chết.
Phật môn có một người, nếu không phải thần tăng Già Lam, thì cũng là trưởng bối của thần tăng Gia Lam.
Nho đạo có hai người, Thánh nhân đời thứ năm cùng Thánh nhân đời thứ tư.
Đại Ngụy có một người, người bị hiềm nghi nhiều nhất là Thái Nguyên thân vương.
Ngược lại Ma tộc cùng Yêu tộc không tham gia vào chuyện này, có thể chúng không đáng để nhắc tới, cũng có thể do hai tộc này không thể đem lại lợi ích mà chúng cần.
Tất nhiên Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ theo hướng, đám người này cần có trợ lực của âm lực trong thiên hạ, theo lẽ đương nhiên không cần đến Ma tộc cùng Yêu tộc tham gia vào, bọn chúng tham gia vào ngược lại còn ảnh hưởng đến kế hoạch.
Chỉ có điều, Hứa Thanh Tiêu cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Nhưng lại chẳng biết vấn đề nằm ở chỗ nào.
Cũng không tiếp tục nghĩ thêm nữa.
Chính vào lúc này, giọng nói của Cổ Kinh đan thần bất ngờ vang lên.
“Tiểu hữu, thôi tạm thời đừng tu luyện nữa, ngươi mau nhìn đi, đám bùi nhùi này tìm được cho ngươi cái gì nè.”
Cùng với những lời kia của Cổ Kinh đan thần, Hứa Thanh Tiêu lập tức mở mắt ra.
Hắn nhìn theo hướng giọng nói của Cổ Kinh đan thần phát ra.
Là một miếng mộc bài.
Mộc bài chân linh của Chu thánh.
Ngay lúc đó, Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ.
Hắn vẫn thật không ngờ đến, ở Tiên tàng Trung châu vậy mà thu được mộc bài Chu thánh.
Miếng mộc bài này, có thể liên lạc với Chu thánh.
“Thứ này tìm được ở đâu vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi đám hung thú này, đám kia liền nhìn về phía Tây Nam.
Phía Tây Nam?
Hứa Thanh Tiêu đứng dậy, ra lệnh cho đám hung thú này dẫn đường, chạy về phía Tây Nam.
Rất nhanh đã đến được một bình nguyên.
Con hung thú tìm được mộc bài của Chu thánh chỉ về một khu vực rồi gật đầu, đại ý là muốn nói với Hứa Thanh Tiêu rằng, nó tìm được mảnh mộc bài ở chỗ đó.
Có điều khu vực nó chỉ lại chẳng có gì khác thường.
Đi thăm dò xung quanh, quan sát hết nửa canh giờ, cũng chẳng tìm được dị tượng gì hết.
Không tìm được bất cứ manh mối nào, Hứa Thanh Tiêu chỉ đành quay trở về sơn cốc.
Tích tụ Tam ma ấn ở xung quanh.
Hứa Thanh Tiêu nắm chặt mộc bài Chu thánh, sau đó dốc vào đó một lượng lớn Á thánh chi lực.
Hắn thực sự muốn nói chuyện với Chu thánh một chút.
Xem thử Chu thánh định dùng chiêu gì để lừa hắn nữa đây.
Sau khi Thánh khí nồng đặc bao trùm, tất cả mọi vật xung quanh cũng dần thay đổi.
Đến cuối cùng lại hoá thành một mảnh chốn bồng lai.
Tất cả mọi vật đều biến mất hoàn toàn, đưa hắn đến một nơi khác.
Ý thức của Hứa Thanh Tiêu, cũng dần trở nên tỉnh táo.
Khi hắn thức tỉnh một lần nữa, có một bóng người xuất hiện ở nơi xa.
Chỉ là bóng người này đang khoanh chân tròn ngồi dưới một gốc cây.
Đưa mắt nhìn qua, là bóng dáng của Chu thánh.
Hơn nữa còn là Chu thánh tuổi xế chiều.
Cả đầu ông ta bạc trắng, yên tĩnh ngồi dưới gốc cây, khí tức suy nhược, giống như ngọn đèn cạn dầu trước gió vậy.
Sau đó Hứa Thanh Tiêu chầm chậm đi tới.
Ánh mắt của Chu thánh không nhịn được mà nhìn qua.
Trong ánh mắt của ông ta, dường như mất hết sắc màu của cuộc sống vậy, chỉ đơn thuần giống một người già bình thường, sắp đến thời gian về lại với cát bụi vậy, hoàn toàn không giống với Thánh nhân một chút nào.
Nhưng cho dù có là như vậy đi chăng nữa, Chu thánh cũng có thể trong chớp mắt biết được rất nhiều thông tin.
Kể từ khoảnh khắc ông ta nghi ngờ nhìn Hứa Thanh Tiêu, đến thời điểm minh ngộ, chỉ dùng vỏn vẹn đúng một cái chớp mắt.
“Ngươi thành Á thánh rồi sao?”
Chu thánh cất lời, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng khen ngợi.
Thông qua khí tức của Hứa Thanh Tiêu, ông ta đã nhận lại được kí ức của mình, thế nên mới được như vậy.
“Ừm.”
Thế nhưng, Hứa Thanh Tiêu cũng chỉ điềm đạm trả lời một tiếng, mặc dù vẫn thể hiện một chút cung kính, nhưng không còn cung kính như trước đây nữa.
Nói một câu khó nghe, Chu thánh là tay trong của đám đứng sau màn, hiềm nghi cực kì lớn, hắn còn phải giả vờ khách khí với ông ta, bị điên à?
Chỉ có điều, trong giây lát Hứa Thanh Tiêu nói một câu như vậy, Chu thánh liền hiểu ra được rất nhiều chuyện.
Ông ta cảm nhận được, thái độ của Hứa Thanh Tiêu đối với ông ta có sự thay đổi.
Nhưng Chu thánh chẳng hề tức giận, mà là vô cùng bình tĩnh nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Đã xảy ra chuyện gì, tiểu hữu cứ nói thẳng ra đi.”
“Đây là miếng mộc bài cuối cùng ta để lại, có chứa chân linh, mạng của ta không còn dài nữa, sẽ không để lại hậu quả gì đâu, có chuyện gì thì cứ nói ra đi.”
Chu thánh lên tiếng, ông ta không hiểu vì lí do gì mà Hứa Thanh Tiêu lại có thái độ như vậy.
Nhưng ông ta không đổi thái độ, cũng không bực dọc, lại càng không tranh biện thêm gì khác, mà là nói cho Hứa Thanh Tiêu nghe về tình hình hiện giờ của ông ta.
“Mạng không còn dài nữa?”
Hứa Thanh Tiêu nhìn Chu thánh một cái, hắn có chút không tin, nhưng sự việc đến ngày hôm nay, đối phương cũng chỉ là một chân linh, hắn không chỉ là Nhất phẩm mà trên người còn có Trung châu long đỉnh.
Cũng chẳng sợ Chu thánh nữa rồi.