“Ừm, thọ mệnh của ta đã đến giới hạn rồi, tới nơi này vì muốn tìm cho mình một cơ hội.”
Chu thánh nhàn nhạt trả lời.
Nhưng lời này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được nhăn mày.
“Ngài thân là Thánh nhân, thọ mệnh ít nhất cũng phải được hai trăm năm, sao có thể đến cuối đời được?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
Ấy vậy mà Chu thánh lại lắc đầu.
“Theo lí thường mà nói, quả đúng không sai, nhưng lúc ta thành thánh, đã lập ra không ít chí nguyện, nói một câu khó nghe, giống như ăn cắp một nửa đường thiên cơ mới đạt được mức Thánh nhân, nên một trăm năm đã là giới hạn cuối cùng rồi.”
“Hiện này thế giới bên ngoài thế nào rồi? Có yêu ma nào làm loạn không? Nếu có thì, ta để lại ba đạo chân ý, dùng mất một đạo rồi, vẫn còn hai đạo nữa, có thể khống chế loạn lạc.”
Chu thánh điềm đạm cất giọng trả lời.
Đến trước khi chết vẫn còn nghĩ đến chúng sinh, xứng đáng với hai chữ Thánh nhân, nhưng với Hứa Thanh Tiêu đã biết trước một số việc mà nói.
Những lời này nghe lại có chút không kì lạ.
Hắn rơi vào trầm tư.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì.
Vừa tròn một khắc đồng hồ trôi qua, cuối cùng Hứa Thanh Tiêu mới mở lời.
“Chu thánh.”
“Học sinh tôn trọng ngài, ngài có thể trở thành thánh, dĩ nhiên đã làm rất nhiều việc tốt cho chúng sinh thiên hạ, nhưng học sinh đã biết mọi chuyện rồi.”
“Ngài không phải lừa dối ta nữa, cũng không cần lừa dối ta làm gì, đến giây phút này rồi, có gì thì nói đó đi.”
“Người sợ chết, đây là lẽ thường tình, nếu như đổi lại là ta, trở thành Thánh nhân, nhưng vẫn phải đối diện với cái chết, học sinh cũng không dám chắc mình sẽ không đi vào con đường sai, chỉ là cứ tiếp tục lừa dối thêm, cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Hứa Thanh Tiêu suy nghĩ hết một khắc đồng hồ, mới quyết định lựa chọn lật bài ngửa luôn, hắn không muốn lãng phí thời gian.
Cũng không muốn cứ vòng vo quanh co, là cái gì thì cứ là cái đó, như vậy là tốt nhất.
Nhưng những lời này vừa nói xong.
Chu thánh lại khẽ cau mày, ông ta nhìn Hứa Thanh Tiêu, có chút lờ mờ.
“Ngươi đây là có ý gì?”
“Ta nào có lừa ngươi, chưa đến một ngày nữa, ta sẽ chết giờ ở đây thật mà.”
Ông ta trả lời.
Biểu cảm rất nghiêm túc.
Câu trả lời thế này, không thể khiến Hứa Thanh Tiêu tin tưởng.
Nhưng còn chưa đợi Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói, Chu thánh đã có chút sốt ruột rồi.
“Tiểu hữu, ta tới nơi này, quả thực là vì muốn tìm cho mình một môn pháp có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng nếu bảo ta dùng cách làm tổn hại đến người khác để trường sinh, bản thánh thà chết chứ không đồng ý.”
“Ta thân là Thánh nhân, nhận được sự công nhận của trời đất, trải qua vô số khó khăn, nếu như vì trường sinh, ngày đó cũng sẽ không lựa chọn trộm thiên cơ thành Thánh, chăm chỉ học Võ đạo, nạp khí dưỡng sinh, mượn lực từ thiên tài địa bảo, ít nhất cũng có thể sống được năm trăm năm.”
“Sao có thể vì trường sinh mà làm tổn hại đến người trong thiên hạ chứ?”
“Trong này, chắc chắn có hiểu nhầm.”
Chu thánh mở lời, thái độ của ông ta vô cùng kiên quyết, nói tâm ý của mình cho Hứa Thanh Tiêu nghe.
Những lời này khiến Hứa Thanh Tiêu bất giác có chút lay động.
Bởi vì cẩn thận suy nghĩ lại, Chu thánh là Thánh nhân đời thứ năm của thiên hạ, Văn thánh Nho đạo, có thể đạt được mức Thánh nhân, lẽ nào lại làm chuyện gây hại đến chúng sinh trong thiên hạ?
Về mặt logic quả thật nói không lại.
Trừ khi trường sinh.
Nhưng bây giờ nghe những lời của Chu thánh, đúng là có chút kì lạ.
Nếu như Chu thánh thực sự vì muốn trường sinh, ban đầu cũng không cần trộm thiên cơ làm gì, giống như những gì Chu thánh nói, thật sự muốn mạng sống thì.
Không thăng vào Thánh cảnh, tu luyện Võ đạo, nghiên cứu con đường dưỡng sinh, cộng thêm thiên tài địa bảo, sống được năm trăm năm thì có hơi khó, nhưng sống đến ba bốn trăm năm là chuyện nhỏ.
Chu thánh tạ thế, tính đến thời điểm hiện tại còn chưa đến hai trăm năm.
Thật đúng là có vấn đề.
Nhưng vấn đề là, tất cả manh mối có được hiện giờ, đều chỉ vào Chu thánh, hoặc là Thánh nhân đời thứ tư.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà mở miệng nói.
“Vậy chính là nói, tất cả của tất cả mọi chuyện, đều do Thánh nhân đời thứ tư đứng sau lưng tác quái?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
Nhưng lời này vừa nói xong, liền ngay lập tức nhận được lời phủ quyết từ Chu thánh.
“Không thể nào.”
“Thánh nhân đời thứ tư sớm đã tạ thế rồi, nếu như ông ta còn chưa qua đời, ta không thể trở thành Thánh nhân được.”
“Nếu để tính toán lại thử thì, Thánh nhân đời thứ tư sống đến trước khi ta chết, cũng có nghĩa là sống được hơn năm ngàn năm, trên đời này làm sao có người có thể sống được đến năm ngàn năm đây?”
“Tiểu hữu, từ lần đầu gặp nhau đến bây giờ, xảy ra những chuyện gì, ngươi kể lại hết cho ta nghe từng chi tiết một.”
“Ngươi không cần lo lắng việc ta có lừa ngươi hay không, ta dùng Thánh ý lập lời thề, nếu như ta lừa ngươi, sẽ bị trời chu đất diệt.”
Chu thánh trực tiếp phủ nhận khả năng Thánh nhân đời thứ tư là người đứng sau màn.
Sau đó liền nhập xuống lời thề của Thánh nhân.
Ngay lập tức, một viên Thánh tâm được ngưng tụ, ấn xuống thiên địa thề ấn, ông ta là Thánh nhân, mỗi một câu một chữ nói ra, đất trời bắt buộc phải tiếp nhận, nếu như lời thề Thánh nhân lập ra mà không hoàn thành, nhẹ thì trực tiếp bị tước đoạt Thánh vị.
Nặng thì lập tức bị trời chu đất diệt.
Bởi vì Thánh nhân là đại diện của đất trời.
Đến Thánh nhân cũng nói dối, vậy thì trong thế giới này còn có mấy người tốt nữa đây.
Nhưng nếu đã như vậy, Hứa Thanh Tiêu cũng có chút cảnh giác, lập ra lời thề Thánh nhân rồi, điều này thì Hứa Thanh Tiêu tin.
Nhưng hai người hoàn toàn không đứng cùng góc độ về thời gian, mà là cách biệt với nhau đến hàng trăm năm.
Thứ này chỉ là chân linh thôi, lời thề được lập ra, có tác dụng hay không còn chưa dám chắc.