Mắt thấy Hứa Thanh Tiêu vẫn còn chút đề phòng.
Chu thánh thở dài một hơi, nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Tiểu hữu, ngươi nay đã là Á thánh rồi, ngươi có biết phẩm cuối cùng của Nho đạo, cần phải làm thế nào mới có thể đột phá được không?”
Chu thánh không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, mà là đổi sang một chủ đề khác.
“Không biết.”
Hứa Thanh Tiêu thật thà đáp.
“Phải có sự chấp thuận từ đất trời.”
“Một phẩm cuối cùng của Nho đạo, thực ra ngươi có thể hiểu nó là Siêu phẩm, chứ không phải là Nhất phẩm, cảnh giới Nho đạo, vốn chỉ có chín phẩm, phẩm cấp cuối cùng, đối với những hệ thống khác mà nói, sánh ngang với Siêu phẩm.”
“Đổi cách nói khác, Á thánh chính là Nhất phẩm.”
“Ngươi muốn trở thành Thánh nhân, thì bắt buộc phải nhận được sự công nhận từ thiên địa, cho nên bất kể ngươi đọc bao nhiêu sách đi nữa, làm bao nhiêu chuyện thế nào, ngươi cũng đều không biết phải làm thế nào để trở thành Thánh nhân.”
“Có điều trở thành Á thánh cảnh, có thể liên hệ với thiên địa, ngươi có thể cảm nhận được giữa đất trời này, có sự tồn tại của Thánh nhân hay không, nếu như Thánh nhân vẫn còn tồn tại, thì ngươi không thể trở thành Thánh nhân được.”
“Điều này cũng chỉ là một điều hạn chế thôi, muốn trở thành Thánh giả, cần phải có trí tuệ thông thiên, nghị lực kiên định, phi phàm ngất trời, thiếu một điểm cũng không được.”
“Ngươi không tin ta, ta cũng không biết phải nói gì, nhưng nếu như đến thiên địa ngươi cũng không tin, vậy cũng chỉ có thể nói đây là số mệnh thôi.”
Chu thánh nói hết nỗi lòng.
Để Hứa Thanh Tiêu có thể hoàn toàn lay động.
Lúc này, Hứa Thanh Tiêu không một câu thừa, hắn tập hợp Á thánh chi ấn, thử cảm ngộ sự tồn tại của thiên địa.
Cùng với sự cảm ngộ của hắn, giữa đất trời đúng thật có đáp lại một loại phản ứng.
Không có thánh.
Đúng vậy.
Giữa đất trời này, không còn Thánh nhân nữa rồi, có điều uy lực còn sót lại của Thánh nhân vẫn còn, đó chính là dư uy của Chu thánh, ông ta thành thánh hơn trăm năm, vậy mà đã qua đời rồi.
Vẫn còn một lượng uy nghiêm nhất định sớt lại trong thế gian.
Cho nên chỉ có duy nhất một cách nói, trở thành Thánh giả cắt đứt con đường làm Thánh năm ngàn năm.
Có nghĩa là, nếu như có người thành Thánh, sẽ cắt đứt con đường tăng tiến của Nho đạo trong thiên hạ.
Cho nên đây là câu trả lời mà thiên địa cho hắn, không có thật hay giả.
Cũng không phải Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn tin vào thiên địa, mà là phản tư duy một chút, nếu như đến thiên địa còn bị lừa, thì hắn có cố gắng đến mức nào cũng không có tác dụng gì.
Mấy lời kiểu con người có thể thắng thiên nhiên, chỉ có thể đem đi lừa ma lừa quỷ thôi.
Từ xưa đến nay, trước giờ đều là thời thế tạo anh hùng, đã bao giờ nghe qua anh hùng tạo thời thế đâu.
Thực sự có kiểu người tự dát vàng lên mặt mình, coi mình là thời thế, về cơ bản những năm sau đều có kết cục rất thảm.
Lập tức.
Hứa Thanh Tiêu không do dự thêm nữa.
Hắn kể lại cho Chu thánh từ đầu đến đuôi, từng chi tiết một cực kì cẩn thận tất cả mọi chuyện.
Có điều, khi Hứa Thanh Tiêu nhắc đến vương triều Hạo Nhiên.
Chu thánh liền lập tức nhướng mày.
“Không.”
“Không đúng, khi ngươi mượn chân ý của ta, rung hoà vào chân linh, đoạn kí ức này ta hoàn toàn không có.”
“Nhưng ta có thể nhận ra được, thứ kia quả thật là chân ý của ta, cũng là chân linh của ta, nhưng ta lại không có chút kí ức nào về việc truyền thừa này.”
“Hư ảnh trong vương triều Hạo nhiên, hoàn toàn không phải do ta điều khiển, là bị người khác kiểm soát, còn nữa ta tuyệt đối sẽ không nói Thánh nhân đời thứ tư là người đứng sau màn đen, nếu như ông ta vẫn tại thế, ta không thể thành thánh được.”
“Hơn nữa, ta cũng sẽ cảm nhận được, Thánh nhân là loại khí tức không thể nào giấu được.”
“Ít nhất trong mắt ta nhìn thấy là như vậy.”
Chu thánh ngay lập tức nắm được vấn đề.
Những lời này, khiến Hứa Thanh Tiêu há hốc miệng.
Cho dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, đều không nghĩ đến người được tái sinh ở vương triều Hạo Nhiên không phải Chu thánh?
Nói một cách chính xác hơn, người được hồi sinh không phải bản tôn của Chu thánh, mà là có người khống chế Chu thánh.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một chút, điều này không hợp lí.
Cực kì không hợp lí.
Sau khi hắn nhận được chân linh Chu thánh, mới hiểu được làm thế nào để phục sinh Chu thánh, mà sau này Chu thánh xuất hiện, cũng đúng là biết nhiều thông tin hơn, mâu thuẫn thế này lớn quá rồi ấy chứ.
“Không đúng, còn một điểm nữa.”
Đột nhiên, Chu thánh bỗng nhìn Hứa Thanh Tiêu nói.
“Tiểu hữu, lần đầu ngươi gặp ta, là vì Thập nhị Thánh sách đúng không?”
Chu thánh hỏi.
“Phải.”
Hứa Thanh Tiêu không suy nghĩ liền trả lời.
“Ngươi nói, lúc đó ta muốn ngươi đi lên con đường Thánh đạo của ta mà phải không?”
Chu thánh tiếp tục hỏi.
“Ừm, có điều sau đó ta vẫn không chọn Thánh đạo của Thánh nhân người.”
Hứa Thanh Tiêu đáp.
“Ta hiểu rồi.”
“Ta cuối cùng cũng hiểu ra rồi.”
Bỗng nhiên Chu thánh hoàn toàn ngộ ra mọi chuyện.
“Ngài nhận ra chuyện gì rồi?”
Hứa Thanh Tiêu tò mò hỏi.
“Có người, mượn sức mạnh của chân ý cùng chân linh ta, diễn vai của hai ta.”
Chu thánh chầm chậm nói.
Đưa ra một chân tướng của tất thảy mọi chuyện.
“Đóng vai hai ta?”
Hứa Thanh Tiêu có hơi nghệch ra.
Hắn nhất thời không hiểu ý của Chu thánh.
Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Hứa Thanh Tiêu lập tức hiểu ra.
“Ý của ngài là, từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, người ta gặp được không phải ngài, là có một người khác biến thành ngài, giao thiệp với ta sao.”
“Sau đó hắn biến thành ta, đến gặp ngài.”
Hứa Thanh Tiêu trả lời.
“Đúng vậy.”
“Lần đầu tiên ta gặp ngươi, hoàn toàn không hề dẫn dụ ngươi đi theo con đường Thánh đạo của ta, mà là biết được bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nên bảo ngươi đi tìm chân ý cùng chân linh của ta, sau đó phục sinh ta, trấn chỉnh Nho đạo.”
“Ta nói cho ngươi biết vị trí của chân linh cùng chân ý, lần đầu tiên chúng ta đã không còn liên lạc thêm gì nữa.”