“Lần thứ hai gặp mặt, là ở nơi ở cũ của ta, nhưng có một vấn đề là, theo lẽ bình thường nói, ta không hề giấu Chân ý mộc bài đi, môn đồ đời sau, sau khi ta tạ thế, chắc chắn có thể tìm được nó.”
“Không thể nào có chuyện để trong nơi ở cũ của ta lâu như vậy, chỉ có mình ngươi mới tìm thấy, ngươi không cảm thấy trong chuyện này có gì đáng ngờ sao?”
Chu thánh rất nhanh đã nắm được cốt lõi của vấn đề.
Mà Hứa Thanh Tiêu cũng ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Những điểm này đều là những chi tiết nhỏ nhặt.
Cẩn thận nghĩ lại mới thấy thật sự là như vậy.
Chu thánh là người nào chứ? Là Thánh nhân đó, những thứ ông ta từng dùng qua, đều sẽ được trân trọng bảo quản.
Nơi ông ta từng ở càng được bảo vệ nghiêm ngặt hơn, bất cứ người đọc sách nào, cũng chỉ có thể đứng ở ngoài quỳ bái.
Người của Văn cung Đại Ngụy, làm gì có chuyện không đến nơi ở trước đây của ông ta? Nếu đã đến nơi ở cũ, lý nào lại không tìm được mộc bài?
Cũng có nghĩa là, mộc bài này sớm đã bị người khác đến lấy mất rồi, sau đó thiết lập kế hoạch, chờ hắn rơi vào tròng.
“Còn một điểm nữa, người đọc sách trong thiên hạ bị tiêu diệt mất bảy phần, mặc dù ta hận người đọc sách đời sau, bẻ cong Thánh ý của ta, nhưng người theo Nho đạo đung lòng nhân ái, bọn họ cũng không phải bất trị khó dạy, cộng thêm nữa, nhiều nhất ta cũng chỉ làm giảm tài khí của chúng thôi, chứ tuyệt đối không đến mức tiêu diệt.”
“Càng sẽ không cắt đứt Hạo nhiên chính khí của bọn chúng, nếu thực sự là như vậy, thiên hạ nhất định sẽ đại loạn.”
Chu thánh tiếp tục nói.
Vấn đề này, ban đầu Hứa Thanh Tiêu cũng nghĩ rất lâu.
Hắn biết Chu thánh tức giận, cảm thấy rất tuyệt vọng với hậu nhân của ông ta, nhưng không cần tới mức giết sạch toàn bộ.
Hoàn toàn không giống với hành vi của Thánh nhân.
Chỉ là lúc đó, hắn vẫn nghĩ theo hướng, Chu thánh làm như vậy là vì muốn giải quyết dứt khoát tránh loạn sau này, sau này lại biết được, Chu thánh có khả năng là hung thủ đứng sau màn, cho nên vẫn luôn điều tra theo hướng này.
Hôm nay nghe lại, từ đầu tới cuối hắn vẫn đang bị người ta dắt mũi.
“Đóng giả Thánh nhân, đóng giả ta, đem những lời ta nói, không thiếu một chữ nói cho ngài biết, đồng thời cũng đem những lời mà ngài nói, nói không sót một câu cho ta nghe, có điều trong những câu này có thêm vài câu nói giả, dụ dỗ ta vào tròng.”
“Quả thật là kế hoạch hay mà, cũng là một nước cờ tốt.”
Vào giây phút này, Hứa Thanh Tiêu cảm nhận được sâu sắc một loại cảm giác đáng sợ.
Tâm tư của một người lại có thể thâm sâu như vậy, tính toán mọi việc khớp từng chút như vậy.
Nếu như không phải hắn lấy được mảnh Chu thánh mộc bài cuối cùng, chỉ sợ đến sau khi hắn ra khỏi đây, sẽ chính thức cho rằng người đứng sau màn là Chu thánh.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu lại không nhịn được tiếp tục hỏi.
“Nhưng, khí tức của Thánh nhân, không che giấu được, trước đây từng có người nhúng tay vào, quả thật là Thánh uy.”
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục nói, tường thuật lại chuyện trước đây.
Nhắc đến vụ Vương Triều Dương, Thiên địa Văn cung cùng ba ngàn Đại Nho.
Đợi đến sau khi đem tất cả mọi chuyện làm rõ ràng ra hết.
Chu thánh cũng triệt để không biết phải nói gì.
Qua nửa canh giờ sau.
Chu thánh thở một hơi dài thườn thượt, giống như đã hiểu được gì đó.
“Thủ Nhân, người đó không phải Thánh nhân, ta đã hiểu hết mọi chuyện rồi.”
Chu thánh đưa ra câu trả lời.
“Là gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu vội vàng hỏi.
“Ngươi có từng thấy qua thi cốt của ta không?”
Chu thánh không trả lời, mà đưa ra câu hỏi.
Thi cốt?
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu.
Hắn chưa tìm thấy.
“Vậy thì không sai, là thi cốt của ta, hắn đã ăn trộm thi cốt của ta rồi, ta không sống nổi qua ngày mai được, được định sẵn sẽ táng thân trong Tiên tàng.”
“Nhưng lúc trước ta có chút phòng bị, chôn mộc bài dưới nền đất, che giấu toàn bộ khí túc của nó, cho nên hắn mới không tìm thấy, trộm mất thi hài của ta, sử dụng cơ thể ta, tạo ra Thánh nhân chi uy.”
Chu thánh chầm chậm trả lời.
Nhưng lời này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu liền bất giác cau mày.
“Chu thánh, có thể do học sinh đa nghi, theo những gì ngài nói, học sinh liệu có thể cho rằng, ngài của hiện tại, cũng đang bị đóng giả không?”
Hứa Thanh Tiêu cất lời.
Nếu như theo những gì Chu thánh nói, vậy thì những gì hắn thấy ở đây, có khả năng cũng là cảnh tượng giả.
Lời kia vừa xong, Chu thánh bèn lắc đầu.
“Không thể nào đâu.”
“Thủ Nhân, thực ra có một lý luận, có thể chứng thực tất cả.”
Chu thánh cất lời nói.
“Lý luận gì cơ?”
Hứa Thanh Tiêu có chút tò mò.
Thế nhưng, ngay sau đó, một cỗ khí tức khủng khiếp nồng đượm, ngang với uy lực trấn áp của thiên địa giáng xuống.
Chỉ đơn giản chỉ một khoảnh khắc, mọi phân tích của hắn trở nên mơ hồ, giống như hắn đứng giữa biển lớn, đối đầu với con hồng thuỷ cao vạn trượng, mây gió trong đất trời nổi lên, sấm chớp đì đùng vang, điên cuồng càn quét vạn vật.
Hắn chỉ như một con côn trùng cỏn con vậy.
Loại cảm giác này, khiến Hứa Thanh Tiêu đổ mồ hôi hột toàn thân.
Là một uy lực khiến người nghẹt thở, cũng là một chiêu công kích đáng sợ.
Không có bất cứ điểm nào có thể phản kháng được.
Cho dù có sự giúp đỡ của Trung châu Long đỉnh, đối diện với sức mạnh khủng khiếp như vậy, Hứa Thanh Tiêu vẫn không có chút sức lực nào để phản kháng.
Khiếp sợ đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
Đứng trước cỗ sức mạnh khiếp đảm như vậy, nào có nổi một phần phản kích.
Đây không phải vấn đề đề phòng hay không đề phòng.
Mà nó nằm ở chỗ, sức mạnh này quá mức lớn mạnh.
Cho dù hắn đã có phòng bị, thiết nghĩ cũng không cách nào ngăn cản được sức mạnh lớn cỡ này.
Nhưng, chỉ chớp mắt, sức mạnh này rất nhanh đã biến mất.
Giọng nói của Thánh nhân, cũng điềm đạm vang lên.
“Thủ Nhân.”
“Nếu như ta vẫn còn sống, ngươi cho rằng ta có cần dùng tới nhiều thủ đoạn như vậy không?”
Đây là giọng nói của Chu thánh.
Cũng chứng thực cho thân phận thực lực của ông ta.
Đúng vậy.
Nếu như Chu thánh thực sự còn sống.
Có sức mạnh lớn mạnh như thế này, còn cần đến nghĩ đến ba cái âm mưu nhạt nhẽo này sao?
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối thế này.
Bất cứ âm mưu nào, cũng đều chỉ là trò mèo mà thôi.