Sau khi giọng nói của Chu thánh vang lên.
Hứa Thanh Tiêu cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thánh nhân là tồn tại cấp siêu phẩm.
Dùng nhị phẩm và nhất phẩm để hình dung thì ở trước mặt nhất phẩm, nhị phẩm vốn chẳng có chút giá trị nào.
Mà so với nhất phẩm thì siêu phẩm lại càng khủng bố hơn.
Cho nên nếu như Chu thánh đúng là người ở sau màn thế thì còn cần tạo nhiều âm mưu quỷ kế như vậy để làm gì?
Nhưng nếu như người ở sau màn không phải là hai vị thánh nhân, vậy cuối cùng sẽ là ai?
Hứa Thanh Tiêu rơi vào trầm tư.
Người trong Nho đạo, không phải thánh nhân nhưng lại có thể khống chế Nho đạo, bố trí cạm bẫy tinh vi như thế.
Nếu không phải là thánh nhân thì chắc cũng không kém gì nhiều đâu.
Nhưng cụ thể là ai thì Hứa Thanh Tiêu chưa nghĩ ra được.
“Chu thánh, có thể có chuyện người nào đó thành thánh rồi sau đó trốn phía sau màn hay không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi một câu quá vô nghĩa.
Lừa này vừa dứt, Hứa Thanh Tiêu lập tức lắc đầu nói:
“Nếu như thật sự có tân thánh vậy thì lại càng không cần phải giấu.”
Hứa Thanh Tiêu tự trả lời bản thân.
Mà Chu thánh cũng biết áp lực bây giờ Hứa Thanh Tiêu phải gánh lớn đến thế nào.
Cho nên hắn chậm rãi lên tiếng, nói:
“Thủ Nhân, ngươi đừng nóng vội như vậy, lấy cục diện hôm nay để nói thì bọn chúng không phải thánh nhân đâu, có chống đến cùng thì chẳng qua cũng chỉ có thể lấy được hài cốt của ta mà thôi.”
“Có tác dụng thật, nhưng sẽ không quá lớn, bằng không thì đã ra tay từ lâu rồi.”
“Nếu như bọn chúng đã tính kế vậy thì chứng minh rằng bọn chúng không dám lộ diện, trước mắt thật ra vẫn còn một cách để phá giải thế cục.”
Chu thánh lên tiếng an ủi Hứa Thanh Tiêu.
“Xin thánh nhân dạy bảo.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng hỏi Chu thánh như vậy.
Hứa Thanh Tiêu rất tò mò, bây giờ còn có cách gì để phá giải thế cục chứ?
“Thành thánh.”
Chu thánh lên tiếng nói ra một câu làm cho Hứa Thanh Tiêu sững sờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu có hơi bất đắc dĩ, hắn còn cho rằng Chu thánh có thể nói ra cách gì hay lắm, ai ngờ là cách thành thánh.
“Chu thánh, nếu như học sinh có thể thành thánh thì học sinh còn cần phải thế này sao?”
“Xin hỏi thánh nhân, có còn cách nào khác nữa hay không?”
Hứa Thanh Tiêu hơi bất đắc dĩ.
Ai mà không biết thành thánh rồi thì sẽ có cách giải quyết, nhưng vấn đề là phải làm thế nào mới có thể thành thánh được đây?
Đây mới là vấn đề quan trọng nhất.
Chẳng qua nếu như Chu thánh đã đề cập đến thì có lẽ còn có cách khác, nếu không sẽ khong nhắc đến.
Sau khi Hứa Thanh Tiêu hỏi xong.
Chu thánh khẽ gật đầu, nói một cách chậm rãi:
“Từ xưa đến nay, những người thành thánh cũng chỉ có vài người thôi, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là biết được thiên mệnh, lại lập được hoành nguyện. Thủ Nhân, bây giờ ngươi đã thành á thánh rồi, khoảng cách với thánh nhân chân chính còn kém một bước mà thôi.”
“Chẳng qua khoảng cách của một bước này cách xa đến tầng một tầng trời, ta không có cách nào khiến cho ngươi vượt qua một bước đó được nhưng ta có thể truyền cho ngươi một môn thánh pháp, giúp ngươi vượt qua được nửa bước cuối cùng.
Chu thánh trả lời lại như vậy.
Vượt qua nửa bước cuối cùng?
Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà tò mò, không rõ thế là có nghĩa gì?
“Lúc trước khi ta còn cách nửa bước với cảnh giới thành thánh, vì cầu được thánh ý mà đã vay của ông trời mấy trăm năm, dùng cách này để thành thánh.”
“Chẳng qua cách này có hai vấn đề, nếu như ngươi muốn dùng thì nhất định phải suy nghĩ cho kỹ.”
Chu thánh lên tiếng, nói với Hứa Thanh Tiêu cách để thành thánh.
Mượn ông trời một trăm năm à?
Trộm đoạt thiên cơ, sớm ngày thành thánh.
“Vấn đề gì?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
“Một, một trăm năm mà ngươi đã mượn kia, khi đến sẽ tiến vào trạng thái niết bàn, sẽ không làm cho ngươi trực tiếp thành thánh mà sẽ cho ngươi một cơ hội để thành thánh, ngươi chỉ có mời hai canh giờ, nếu như vừa đến mười hai canh giờ mà ngươi có thể lĩnh ngộ được thánh ý thì sẽ có thể thành thánh, còn không thì hẳn là ngươi phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Thứ hai, trước khi thực hiện phương pháp này, ngươi nhất định phải đặt chân được vào Thánh cảnh, dựa theo tình huống của ngươi bây giờ thì khi thiên triển chiêu này ắt hẳn là phải chết không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên ngươi cần phải tăng cường sức mạnh của mình lên.”
“Thủ Nhân, ngươi nghĩ cho kỹ rồi chọn đi.”
Chu thánh lên tiếng nói như vậy.
Biết được hai điều kiện này, đúng là Hứa Thanh Tiêu có hơi trầm mặc.
Mượn ông trời một trăm năm, hơn nữa còn chưa chắc có thể thành thánh được, chỉ có thể nói là cho hắn một cơ hội, cơ hội để thành thánh một lần.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một cuộc đánh cược.
“Chu thánh, học sinh vẫn nên học trước cho chắc, mặc kệ có dùng được hay không thì lỡ như cần đến cũng có thể dùng được.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Cứ học trước đi rồi nói sau.
Chỉ là sau khi nghe xong câu này, đối phương lại không nhịn được mà lắc đầu:
“Được.”
“Nếu đã như vậy thì ta sẽ đem những điều ta tâm đắc truyền thụ lại cho ngươi.”
“Thủ Nhân, tương lai đành giao phó cho ngươi vậy.”
Chu thánh nói xong câu này sau đó liền hóa thành một chùm ánh sáng hừng hực chói lọi chui vào trong cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Trong phút chốc, Hứa Thanh Tiêu như được rơi vào trong biển sách.
Mỗi một bản thư tịch đều tràn ngập trong đầu Hứa Thanh Tiêu.
Tâm đắc suốt đời của Chu thánh đều truyền lại hết cho Hứa Thanh Tiêu, dùng cái này để giúp cho Hứa Thanh Tiêu sớm ngày trở thành thánh nhân.
“Chu thánh, cuối cùng thì đạo thành thánh là cái gì vậy?”
Hứa Thanh Tiêu lĩnh ngộ đống sách vỡ này, đồng thời cũng nói ra câu hỏi nghi vấn.
Chu thánh truyền thụ cách để thành thánh cho hắn, nhưng một bước quan trọng trong đó tới giờ hắn vẫn không biết, Thánh cảnh là cái gì.
Làm sao mới có thể bước vào Thánh cảnh được.