Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1424 - Chương 1424: Đạo Thành Thánh, Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Đại Ngụy (2)

Chương 1424: Đạo Thành Thánh, Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Đại Ngụy (2)

“Thủ Nhân, Thánh cảnh cần ngươi tự mình lĩnh ngộ mới được, ngươi cần phải tự tìm ra con đường cho mình, nếu như đến cả Thánh cảnh ngươi cũng không chạm đến được thì có mượn năm trăm năm cũng không thành thánh nổi.”

Giọng của Chu thánh vang lên.

Làm cho Hứa Thanh Tiêu trầm mặc không nói nên lời.

Hắn hiểu được tất cả những gì Chu thánh nói, hiểu được hết những lời nói này, vì vậy hắn hít sâu một hơi, bắt đầu dốc lòng đọc hết những cuốn sách này.

Đây không chỉ là tâm đắc của Chu thánh mà còn có rất nhiều những cuốn sách mà Chu thánh đã từng đọc qua.

Hứa Thanh Tiêu ổn định lại tâm trạng, vứt bỏ hết tất cả, bắt đầu đọc một cách nghiêm túc.

Dù sao hắn cũng đã sắp xếp xong hết đám hung thú trong sơn cốc, Cổ Kinh đan thần lo luyện đan, hung thú thì đi đào mỏ và ngưng trận, mấy chuyện này đều đã sắp xếp xong hết rồi.

Cứ như vậy.

Trong phút chốc, bảy ngày đã trôi qua.

Trong mười ngày này, biên cảnh Đại Ngụy rung chuyển cực kỳ, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng ngo ngoe muốn động, làm cho người ta có cảm giác lúc nào chiến tranh cũng có thể bùng nổ.

Loại cảm giác áp lực này không hiểu sao lại khiến cho trên dưới Đại Ngụy khó chịu quá thể, thậm chí còn có người hận không thể khai chiến sớm một chút, tránh phải chịu áp lực kiểu này.

Chẳng qua sau khi vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên tập kết đại quân, họ cũng không tuyên chiến ngay lập tức mà nguyên nhân thì cũng rất đơn giản.

Cho Đại Ngụy có đủ thời gian rút bách tính lui khỏi biên cảnh.

Thứ dễ làm cho chiến tranh vương triều kịch liệt hơn chính là đồ sát bách tính, nếu như hai đại vương triều trực tiếp tập kích thì tất nhiên sẽ liên lụy đến dân chúng vô tội.

Nếu như muốn đánh thật thì giết cũng giết rồi, dù sao thì cũng không phải là người của vương triều nhà mình.

Nhưng vấn đề là vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên vốn không muốn trở mặt với vương triều Đại Ngụy.

Bọn họ vẫn e ngại Thần Võ đại pháo.

Mà giao Thần Võ đại pháo tam phẩm ra thì hai đại vương triều cũng không thể chấp nhận nổi, bây giờ chỉ có thể thông qua kiểu phương thức này để dọa vương triều Đại Ngụy.

Nhưng mà ngay vào ngày thứ bảy.

Sau từng tiếng giết vang lên, ba mươi vạn quân Đột Tà đánh đến biên cảnh Đại Ngụy.

Mà ở biên cảnh phía nam Đại Ngụy, vương triều Sơ Nguyên cũng cử ra ba mươi vạn đại quân đánh tới vào thời khắc này.

Những tốp quân này chỉ là quân tiên phong.

Hai đại vương triều còn chưa tuyên chiến, chẳng qua chỉ bắt đầu thật sự tạo áp lực mà thôi.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Tình báo biên cảnh được gửi đến kinh đô Đại Ngụy ngay lập tức.

Binh bộ Đại Ngụy.

Từng tin tức cấp tốc truyền đến.

“Báo.”

“Ba mươi vạn đại quân vương triều Đột Tà xâm lấn biên cảnh Đại Ngụy ta, hung hăng không sợ chết, mới qua một canh giờ mà đã đánh hạ tường thành biên cảnh.”

“Báo.”

“Vương triều Sơ Nguyên xâm lấn biên cảnh Đại Ngụy ta, nửa canh giờ, thủ thành biên cảnh đã bị phá.”

Hai giọng nói trước sau truyền tới làm cho cả Binh bộ đều lặng ngắt như tờ.

Bọn họ biết vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên sẽ tuyên chiến với Đại Ngụy.

Hôm nay đột nhiên tập kích như vậy cũng không khiến cho bọn họ cảm thấy ngạc nhiên, điều làm cho bọn họ thật sự ngạc nhiên chính là trong một canh giờ, phía bắc đã bị tổn thương thảm trọng, phía nam thì trực tiếp mất luôn một tòa thành.

Đây là chuyện không thể nào.

“Điều này làm sao có thể? Cho dù đại quân Sơ Nguyên có mạnh hơn thì biên cảnh phía nam cũng có trọng binh trấn giữ, hơn nữa còn là trận chiến thủ thành, sao có thể bị phá trong vòng một canh giờ mà bị vương triều Sơ Nguyên đánh tan vậy được? Chẳng lẽ bọn chúng lại dùng đến thiên lôi đại pháo hay sao?”

“Tra, tra rõ.”

Giọng của Binh bộ Thượng thư Trương Tĩnh vang lên.

Ông ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, cho rằng vương triều Sơ Nguyên không thể nào công phá được thành chỉ trong vòng một canh giờ được.

Rất nhanh sau đó, sau một khắc đồng hồ, tình báo mới truyền đến:

“Báo, Thượng thư đại nhân, căn cứ vào tình báo của tiền tuyến thì ba mươi vạn đại quân của vương triều Sơ Nguyên đã đánh cược mười vạn để đánh hạ thủ thành, cũng không sử dụng thiên lôi đại pháo.”

Theo tin tình báo truyền đến.

Trong phút chốc, Binh bộ đều sôi trào.

“Điên rồi à? Mười vạn đại quân đổi lấy một tòa thành?”

“Trận đầu tương đối quan trọng nhưng cầm mười vạn tướng để đổi lấy, điều này vốn không có bất kỳ lợi ích gì.”

“Một tòa thủ thành mà thôi, cho dù Đại Ngụy ta bị mất cũng không có ảnh hưởng gì to lớn lắm, sau này còn có thể đánh lại được, chết mười vạn tướng sĩ, bọn họ điên rồi sao?”

“Không, bọn họ không có điên, mười vạn người này chỉ để tỏ thía độ mà thôi, nếu như lại mãnh liệt hơn nữa vậy chính là chiến tranh toàn diện rồi.”

Trương Tĩnh lại càng trầm mặc hơn, không nói gì.

Ông ta đang tính toán xem vì sao trong vòng một canh giờ thôi mà thủ thành lại bị công phá.

Lấy mười vạn quân để đổi một tòa thành?

Quân tiên phong mà vương triều Sơ Nguyên phái tới tất nhiên là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, thông thường trong những trận chiến công thành, số người chết và bị thương đều sẽ hơn vạn, gần hết số binh.

Nhưng vương triều Sơ Nguyên lại đổ ra sinh mệnh của hơn mười vạn tướng sĩ, chính là muốn nói với Đại Ngụy rằng bọn họ đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa.

Chuẩn bị bảy ngày là vì không muốn giết bách tính, tránh cho mâu thuẫn trở nên quyết liệt hơn.

Nhưng lấy sinh mạng của mười vạn tướng sĩ ra cũng là để cảnh cáo, khiến cho Đại Ngụy biết rằng cuối cùng hai đại vương triều này đang có thái độ gì.

“Đại nhân, bây giờ có nên lấy Thần Võ đại pháo ra nổ cho chúng nó một pháo hay không?”

Có người đề nghị lấy Thần Võ đại pháo ra.

Nhưng đề nghị này lại bị Trương Tĩnh bác bỏ trong phút chốc.

“Không thể.”

Trương Tĩnh lắc đầu, đúng là Đại Ngụy có Thần Võ đại pháo thật, nhưng nếu như lấy Thần Võ đại pháo ra tấn công đối phương, vậy sẽ làm cho mâu thuẫn hoàn toàn trở nên triệt để hơn.

Bình Luận (0)
Comment