Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 1425 - Chương 1425: Đạo Thành Thánh, Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Đại Ngụy (3)

Chương 1425: Đạo Thành Thánh, Sự Lựa Chọn Cuối Cùng Của Đại Ngụy (3)

Tất nhiên là Thần Võ đại pháo mạnh thật đó, có thể đánh giết hàng trăm vạn quân.

Nhưng vấn đề là hai đại vương triều đều biết là có Thần Võ đại pháo, họ sẽ ngu ngốc đứng trước mặt ngươi để cho ngươi đánh chết họ hay sao?

Bọn họ sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách thức, dùng hết tất cả mọi thủ đoạn để xâm lấn Đại Ngụy.

Hơn nữa không chỉ có vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, chỉ sợ cho đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu thế lực tiến đến tham dự vào trận tranh đấu này.

“Trước tiên không được hành động vội vàng, chờ lão phu đi vào cung một chuyến.”

Nghĩ đến nghĩ đi thì Trương Tĩnh cũng không thể nghĩ ra bất kỳ cách nào cả.

Ông ta chỉ biết lựa chọn đi đến hoàng cung, tìm bệ hạ trao đổi.

Hai khắc đồng hồ sau.

Trương Tĩnh mang theo quân báo khẩn cấp đi thẳng đến hoàng cung Đại Ngụy.

Mà lúc này, bách quan cũng biết được tin tức này.

Quân báo khẩn cấp tám ngàn dặm, đây chính là chuyện lớn hàng đầu đấy, sao bọn họ có thể không biết được chứ?

Trong Dưỡng Tâm điện.

Lục bộ Thượng thư đã có mặt đông đủ, vương hầu quốc công cũng không thiếu một ai.

Tất cả mọi người đều tò mò, cuối cùng nữ đế sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.

“Bệ hạ.”

“Hai vương triều kia đã đánh tới, nếu như đánh trận chiến này thì nhất định phải nhanh chóng cho người đi ứng phó, nếu như không đánh thì cũng không được kéo dài, nếu không thì sẽ làm liên lụy đến rất nhiều dân chúng vô tội.”

“Mong bệ hạ nhanh chóng đưa ra lựa chọn.”

Giọng của Trương Tĩnh vang lên.

Trên long ỷ.

Quý Linh nhìn xuống quân cơ tình báo trong tay, nàng cũng rơi vào nỗi do dự.

Hứa Thanh Tiêu đã từng nói, không thể chiến được.

Nhưng nếu như không đánh thì nhất định phải giao Thần Võ đại pháo ra.

Đây là căn cơ của Đại Ngụy, là vốn gốc để sau này Đại Ngụy thống nhất thiên hạ.

Nếu như thật sự đưa ra thì đối với Đại Ngụy mà nói, đây là một điều bất lợi.

Nhưng hai đại vương triều kia đã đánh đến rồi, thậm chí không tiếc hi sinh mười vạn đại quân để đổi lấy thắng lợi trong trận chiến đầu tiên này.

Đối với vương triều Sơ Nguyên mà nói, bọn họ rất thiệt thòi. Mười vạn quân tinh nhuệ để đổi lấy một tòa thành, hơn nữa còn chỉ là một toàn thủ thành biên thành.

Về mặt ý nghĩa thì chiến tranh chắc chắn không quan trọng bằng sinh mệnh của mời vạn quân tinh nhuệ.

Nàng cũng hiểu đây là thía độ của vương triều Sơ Nguyên.

Cũng là thái độ của vương triều Đột Tà.

Càng là thái độ của các thế lực trong thiên hạ.

“Ngưng chiến.”

“Mười ngày.”

“Cho trẫm thêm mười ngày.”

“Sau mười ngày, hòa hay chiến, trẫm nhất định sẽ cho các ngươi một câu trả lời chắc chắn.”

“Nói cho bọn chúng, mười ngày sau, Đại Ngụy sẽ cho chúng một câu trả lời.”

Cuối cùng, Nữ đế lên tiếng, nàng vẫn muốn kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Hứa Thanh Tiêu trở về.

Ba tháng hay một tháng là chuyện không thể nào.

Mười ngày.

Sự kiên nhẫn của hai đại vương triều cũng chỉ có mười ngày mà thôi, Quý Linh nắm bắt thời gian rất chuẩn.

Câu này vừa dứt, văn võ cả triều đều không nói gì thêm.

Bọn họ không có cách này để nhanh chóng đưa ra lựa chọn cho chuyện này.

Rất nhanh sau đó, nội các bắt đầu viết chỉ, Lễ bộ đi thẩm tra, thông qua bằng tốc độ nhanh nhất, chiếu cáo thiên hạ. Lễ bộ cũng nhanh chóng phái sứ thần truyền tin tức này cho hai đại vương triều.

Tất cả đều làm bằng tốc độ nhanh nhất.

Cho nên không đến hai canh giờ, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đã nhận được tin tức này.

Trong lúc nhất thời, hai đại vương triều đồng thời bắt đầu thương nghị.

Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên không giống nhau.

Vương triều Đột Tà yêu cầu cho câu trả lời chắc chắn trong vòng ba ngày, thời gian chờ trước đây quá dài rồi.

Còn vương triều Sơ Nguyên thì ngược lại không quan tâm là ba ngày hay là mười ngày.

Chỉ cần đừng quá dài, mười ngày hay ba ngày cũng không khác nhau bao nhiêu, bọn họ có được thiên lôi đại pháo, biết Đại Ngụy chỉ đang kéo dài thời gian thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Chỉ là trong lòng không nỡ mà thôi.

Đổi vị trí lại mà cân nhắc thì bọn họ cũng sẽ không đồng ý đâu.

Nhưng vương triều Đột Tà nhất định phải rút thời gian còn lại ba ngày, vương triều Sơ Nguyên cũng không còn cách nào.

Sau khi ý kiến được truyền về Đại Ngụy.

Nữ đế cũng thẳng thắn đưa ra câu trả lời quyết định.

Mười ngày là mười ngày.

Nếu không bây giờ tuyên chiến ngay.

Đây là sự nhường nhịn cuối cùng của Đại Ngụy, không phải là sợ bọn chúng mà là không muốn gây ra chiến tranh mà thôi.

Đại Ngụy trả lời một cách cứng rắn lại rõ ràng làm cho vương triều Đột Tà có hơi phẫn nộ. Vào thời khắc quan trọng, vương triều Sơ Nguyên đứng ra hòa giải.

Dưới sự hòa giải của vương triều Sơ Nguyên.

Mặc dù vương triều Đột Tà vẫn còn có hơi bất mãn nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

Hôm sau, hai đại vương triều dĩ hòa vi quý, duy trì cộng đồng Trung châu, cho nên đã chủ động lui binh rồi trả lại thủ thành cho Đại Ngụy.

Hành động này chính là nói cho Đại Ngụy biết bọn họ không muốn chiến tranh đâu, chỉ cần giao Thần Võ đại pháo ra thì cái gì cũng bàn được hết.

Đương nhiên cũng âm thầm nói cho Đại Ngụy rằng đã dám trả lại cho ngươi thì sẽ có thể lấy lại một lần nữa.

Đối mặt với sự tự tin và phách lối của hai đại vương triều.

Đại Ngụy lộ ra vẻ trầm mặc.

Nếu không phải Hứa Thanh Tiêu đã có dặn dò lại là không thể chiến thì Đại Ngụy đã tuyên chiến từ lâu rồi.

Chẳng qua, khi thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Trên dưới Đại Ngụy cũng xuất hiện chút mâu thuẫn.

Trên dưới cả nước đều thấy bất mãn với cách làm của Nữ đế.

Binh mã Đại Ngụy cường tráng, người ta đã khi dễ đến cửa nhà rồi mà Đại Ngụy còn không chịu tuyên chiến, đối với bách tính có máu chiến mà nói, đây là một sự sỉ nhục.

Bình Luận (0)
Comment