Hắn xuất hiện ở trong kho công văn, tựa như sớm biết dị thuật đang ở trong kho công văn.
Tại sao?
Dựa vào cái gì?
Tại sao hắn biết được chuyện này? Lời giải thích duy nhất chính là trong đó có nằm vùng của Bạch Y Môn.
Đúng vậy, chính là nằm vùng!
Ngô Ngôn có một người liên hệ khác.
Ngay tại huyện Bình An.
Hơn nữa có thể biết dị thuật này giấu ở trong kho công văn, khẳng định không phải người bình thường.
Là ai chứ?
Ai là nằm vùng của Ngô Ngôn?
Hắn ta là ai?
Trong nháy mắt hiểu ra được rất nhiều chuyện, cũng hoàn toàn nghĩ thấu tại sao Ngô Ngôn lại đến huyện Bình An.
Lúc trước mình suy đoán chính là, huyện Bình An có dị thuật mà Ngô Ngôn cần.
Nhưng lúc ấy mình không nghĩ tới một điểm.
Ngô Ngôn dựa vào cái gì mà nhận định, ở huyện Bình An có dị thuật?
Dựa vào cái gì?
Một huyện Bình An nho nhỏ, làm sao có thể cất giấu dị thuật?
Cho nên bởi vậy có thể thấy được, dị thuật này là có người cố ý lấy ra, tùy tiện tìm người chết thay, sau đó thuận lý thành chương xuất hiện ở trong nha môn.
Nhưng những vấn đề mới lại xuất hiện.
Vì sao người này không trực tiếp liên hệ với Ngô Ngôn?
Vì sao không trực tiếp đưa cho Ngô Ngôn?
Vì sao?
Vì sao?
Khi một vấn đề được giải quyết, thì một vấn đề mới lại xuất hiện ngay lập tức.
Đại não của Hứa Thanh Tiêu vận chuyển cực nhanh.
Hắn không thể nghĩ ra được là tại sao.
Rõ ràng có thể trực tiếp giao cho Ngô
Ngôn, nhưng không ra mặt, ngược lại mượn tay nha môn, gián tiếp truyền dị thuật cho Ngô Ngôn.
Hì.
Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy?
Trong lúc đột ngột, Hứa Thanh Tiêu nghĩ đến một nguyên nhân.
Nằm vùng này, không thể bại lộ thân phận.
Chuẩn xác mà nói, tên nằm vùng này, có thể không biết Ngô Ngôn, hoặc là nói Ngô Ngôn không biết hắn.
Hai người đều được người phía trên sắp xếp.
Người phía trên muốn họ làm việc gì.
Thì họ sẽ làm việc đó.
Phải.
Chỉ có khả năng này.
Cả hai bên đều không biết người kia là ai.
Nhưng tên nằm vùng này là ai?
"Ngoại trừ ngươi ra, ai biết quyển dị thuật này đặt ở trong kho công văn?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
"Hồi đại nhân, dị thuật trân quý, ngoại trừ hạ quan ra, không ai biết."
Lý Thành suy tư một phen, sau đó đưa ra câu trả lời này.
Nhưng đáp án này, rõ ràng không phải là điều mà Hứa Thanh Tiêu muốn.
Có điều đáp án này Hứa Thanh Tiêu cũng không có nghi vấn.
Quả thật, dị thuật sự tình liên quan trọng đại, ông ta cũng không dám cam đoan trong nha môn có thể có người len lén thác ấn một quyển hay không.
Cho nên ông ta không dám tiết lộ, ai cũng không nói.
"Vậy là ai phát hiện dị thuật này?"
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục hỏi.
"Là Trương Minh sai dịch trong nha môn, có điều hắn đã chết, khi truy bắt kẻ đào phạm đã hy sinh."
Lý Thành trả lời.
Trương Minh?
Hứa Thanh Tiêu nhớ lại người này, là một sai dịch bình thường.
Giống như mình.
Thế nhưng cho dù là chết rồi, nhưng không phải là bị Âm Minh Hàn độc chết, mà là trực tiếp bị đánh chết.
Manh mối biến mất ngay lập tức.
Không đúng.
Không phải manh mối đã biến mất.
Nếu có người cố ý cắt đứt manh mối.
Tới đây có chút rắc rối rồi.
Hứa Thanh Tiêu tiếp tục thẩm vấn một số chuyện, sau khi hỏi xong toàn bộ những gì mà Lý Thành biết.
Liền ban thưởng cho ngàn vàng, còn có quan ấn tri phủ.
Nếu Lý Thành cảm thấy không đủ, tặng thêm cho hắn ta một khối ngọc tỷ cũng được.
Tin tức đã có, Hứa Thanh Tiêu cũng không tiếp tục nhập mộng.
Lập tức, Hứa Thanh Tiêu mang theo nhân mã rời đi, chờ sau khi rời đi, Hứa Thanh Tiêu lặng yên vô tức rời khỏi mộng.
Giờ Dần.
Trời vẫn chưa sáng.
Hứa Thanh Tiêu mở mắt ra.
Tỉnh lại từ trong mộng.
Bóng đêm đang dày đặc.
Hứa Thanh Tiêu vẫn cẩn thận rời khỏi mái hiên như cũ.
Rời khỏi huyện Bình An, tùy tiện tìm một nơi hoang dã, bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Bây giờ mạch suy nghĩ rất đơn giản.
Thứ nhất, Ngô Ngôn đến phủ Nam Dự là có mục đích, lấy Kim Ô Tôi Thể Thuật, tìm được người liên hệ, giao đồ đạc cho đối phương, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, hắn không tìm được người này, rất có khả năng là Trình Lập Đông đuổi theo quá chặt, dù sao tên này cũng là một kẻ tàn nhẫn.
Thứ hai, người nhận là người của Bạch Y Môn, cái này không thể nghi ngờ, dị thuật hẳn là cũng là Bạch Y Môn cho hắn, nhưng người liên hệ này là ai? Có thể xác định chính là, người này làm việc ở nha môn, nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn, chỉ có thể nói xác suất lớn.
Thứ ba, người liên hệ này, không biết Ngô Ngôn, chuẩn xác mà nói, hắn có thể đã gặp Ngô Ngôn, nhưng còn chưa có cơ hội biểu đạt thân phận của mình, chưa từng thực sự tiếp xúc với Ngô Ngôn.
Mà việc mình cần phải làm cũng rất đơn giản.
Tìm người liên hệ này.
Chỉ cần tìm thấy hắn.
Mọi thứ sẽ ổn thôi.
Hứa Thanh Tiêu có thể chắc chắn, đối phương chưa từng tiếp xúc với Ngô Ngôn.
Nếu chưa từng tiếp xúc với Ngô Ngôn, như vậy đối với mình mà nói chính là có lợi.
Mình hoàn toàn có thể nói dối là môn đồ của Bạch Y Môn.
Để đánh lừa thông tin.
Về phần hắn có tin hay không?
Hứa Thanh Tiêu có cách.
Nhưng vấn đề là.
Người liên hệ này là ai.
Hứa Thanh Tiêu nghiêm túc cân nhắc.
Hắn nhắm mắt lại và bắt đầu suy ngẫm một cách nghiêm túc.
Trong đầu hiện lên tất cả những việc xảy ra ở huyện Bình An trong khoảng thời gian này.
Mỗi một hình ảnh, đều giống như định hình, Hứa Thanh Tiêu đang tìm ai.
Một canh giờ sau.
Đột nhiên.
Hứa Thanh Tiêu mở con ngươi ra.
Trong tâm trí hắn.
Hiện lên một bóng người.
Một nhân viên nội bộ của nha môn hoặc là người có quan hệ mật thiết với nha môn.
Đồng thời còn có thể lặng yên không một tiếng động theo dõi huyện lệnh Lý Thành, như vậy người này tất nhiên là võ giả nhập phẩm.
Kết hợp hai điều ở trên.
Người này chính là Trần bộ đầu.
Bình An huyện chỉ có một mình hắn nhập phẩm, hơn nữa thân là bộ đầu, có thể tự do tới lui ở trong nha môn.
Nguyên nhân khiến Hứa Thanh Tiêu chắc chắn nhất là.
Trần bộ đầu vừa nghe thấy chữ dị thuật thì sắc mặt liền thay đổi.
Bình thường mà nói, một đại phu mở miệng, đều là nói những chuyện căn bản không có khả năng thực hiện.
Nhưng Trần bộ đầu lại là người phản bác đầu tiên.
Tại sao vậy?
Phản bác theo bản năng.
Bởi vì huyện Bình An có một quyển dị thuật.
Còn có một nhân tố chính là, lúc trước mình nói Ngô Ngôn ở nơi xa, là muốn điệu hổ ly sơn.
Trần bộ đầu không nói hai lời liền đuổi theo?
Lý do là gì?
Trần bộ đầu làm bộ khoái nhiều năm như vậy, làm sao có thể một chút năng lực phán đoán cũng không có?
Hắn muốn gặp Ngô Ngôn.
Càng muốn sớm nhìn thấy Ngô Ngôn hơn bất cứ ai, là để bàn bạc một số chuyện.
Chỉ là hắn thật không ngờ, bản thân đã nhanh chân đến như vậy, cũng thật không ngờ Ngô Ngôn một mực theo dõi mình, hoặc là nói, Ngô Ngôn vẫn trốn ở chỗ gần kho công văn, y cũng không dám xuất hiện.
Tất cả mọi thứ, đều có vẻ vô cùng trùng hợp, nhưng chính loại trùng hợp này mới có thể cho mình sống sót tiếp được.
"Trần bộ đầu sao?"