Sau khi quyết định.
Hứa Thanh Tiêu nhìn lướt qua sắc trời, đã là giờ Mão.
Hứa Thanh Tiêu rời khỏi chỗ cũ, có điều hắn không đến nhà Trần bộ đầu.
Thay vào đó là đi đến một nơi khác.
Khách điếm Bình An.
Khi mới đến, khách điếm Bình An vẫn chưa có khách.
Đội nón đã chuẩn bị sẵn lên, Hứa Thanh Tiêu đi ra ngoài khách điếm, tùy tiện tìm một chỗ không dễ thấy, nhưng cũng sẽ không quá khuất, vẽ một bộ quần áo.
Đây là ám hiệu đối ứng của Bạch Y Môn.
Sau khi vẽ xong, Hứa Thanh Tiêu liền đi vào trong khách điếm.
Đôi nón, thay đổi giọng nói, Hứa Thanh Tiêu có vẻ hơi quái gở, một mình ngồi ở vị trí gần cửa sổ, để cho tiểu nhị bưng tới hai bình rượu, cho nửa lượng bạc vụn.
Sau đó bắt đầu ngồi chờ đợi.
Trần bộ đầu có đến hay không Hứa Thanh Tiêu không biết.
Nhưng mỗi một người đến khách điếm Bình An, Hứa Thanh Tiêu đều sẽ nghiêm túc chú ý.
Bởi vì Hứa Thanh Tiêu cũng không dám hoàn toàn cam đoan, Trần bộ đầu chính là người của Bạch Y Môn.
Nếu không phải thì sao?
Điều này không dám đánh cược.
Vẫn nên cẩn thận một chút.
Rót một chén rượu, Hứa Thanh Tiêu bắt đầu nghiêm túc quan sát mọi người.
Theo thời gian từng chút từng chút trôi qua, người trong khách điếm cũng càng ngày càng nhiều, đại đa số là khách du lịch, người xung quanh mười dặm tám hương.
Mà nội dung thảo luận về cơ bản có liên quan đến chính mình.
Nhất là tiểu nhị, nói chuyện lại càng thao thao bất tuyệt.
Chư vị, ta không phải nói khoác, vị Trạng nguyên lang của chúng ta, Hứa Thanh Tiêu, Hứa Vạn Cổ, ngày thường không có việc gì thì thích đến khách điếm này uống chút rượu.
“Những lúc rảnh rỗi sẽ ôm một quyển sách để đọc, lúc đó ta cảm thấy, Hứa Vạn Cổ nhất định là người đọc sách, không ngờ thật sự để cho ta đoán trúng rồi."
Thanh âm của tiểu nhị vang lên trong khách điếm, hầu như tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn.
Trong góc, Hứa Thanh Tiêu cười cười.
Đây chính là hiện thực.
Khi ngươi có thành tựu, những người xung quanh ngươi sẽ cảm thấy ngươi có năng khiếu.
Người bỏ học, đi làm kiếm tiền, trở thành đại phú hào, người trong thôn đều nói, từ nhỏ đã thấy đứa nhỏ này thông minh, vừa nhìn đã biết là người có thể kiếm được nhiều tiền.
Khi ngươi còn nhỏ bất luận có nghịch ngợm ra sao, miễn là có thành tựu, thì sẽ không còn gọi là nghịch ngợm nữa mà là thông minh.
Nếu bạn không có thành tựu, vậy thì chính là kẻ tâm thần.
Mọi người bàn tán, nói đủ loại lời nói kỳ quái, thậm chí có một số người không quen biết còn nói Hứa Thanh Tiêu từ nhỏ đã đến nhà hắn đọc sách.
Đơn giản mà nói.
Huyện Bình An xuất hiện một vị kỳ tài khoáng thế, cả thôn đều rất vui mừng, hơn nữa toàn bộ người đọc sách mười dặm tám xã cũng đều tới đây, tham quan, học tập.
Hứa Thanh Tiêu ngồi trong khách điếm vô cùng yên tĩnh, chờ đợi người có duyên đến.
Thời gian gần đến hai canh giờ.
Hứa Thanh Tiêu vẫn kiên nhẫn.
Mỗi một người qua đường Hứa Thanh
Tiêu đều chú ý, nhưng đại bộ phận người là du khách thị trấn xung quanh, người huyện Bình An không nhiều lắm, cho dù là tới, cũng không chú ý đến mình.
Thay vào đó, khoe khoang về bản thân.
Nói thẳng ra thì, Hứa Thanh Tiêu chưa đợi được người mình cần.
Nhưng hắn vẫn vô cùng kiên nhẫn.
Mãi cho đến khi khách điếm sắp đóng cửa, vẫn không có ai đến.
Hứa Thanh Tiêu bèn ở lại trong khách điếm.
Ngày hôm sau.
Giờ Dần.
Khách điếm vẫn chưa mở cửa.
Hứa Thanh Tiêu vẫn đi tới vị trí ngày hôm qua, vẫn là quy củ cũ, một bầu rượu, nửa lượng bạc vụn coi như thưởng, tiểu nhị điên cuồng cầm tiền đi, cũng không chú ý nhiều đến Hứa Thanh Tiêu, không dám quấy rầy.
"Tên này thật đúng là rất kiên nhẫn nha."
Bên trong khách điếm, Hứa Thanh Tiêu bưng chén rượu lên, có chút tò mò, một ngày một đêm đối phương cũng không tới tìm mình.
Theo lý, vị trí của khách điếm Bình An tương đối dễ thấy, ấn ký mình lưu lại, cũng không phải đặc biệt bí mật.
Năng lực giao tiếp như vậy thật sự hơi kém chút.
Chỉ có vậy mà đòi tạo phản?
Hứa Thanh Tiêu thấy hơi buồn cười.
Nhưng vào lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
Là Trần bộ đầu.
Bên trong khách điếm.
Trần bộ đầu mặc quan phục, đi vào trong khách.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu của tiểu nhị lập tức vang lên.
“Trần bộ đầu, ngọn gió nào thổi ngài tới đây?”
Giọng nói của tiểu nhị vang lên, ánh mắt
Hứa Thanh Tiêu cũng rơi vào trên người đối phương.
"Quả nhiên."
Theo sự xuất hiện của Trần bộ đầu, nghi hoặc trong lòng Hứa Thanh Tiêu, trong nháy mắt đã không còn sót lại chút gì.
Bây giờ có thể chắc chắn một trăm phần trăm, Trần bộ đầu chính là nằm vùng của Bạch Y Môn.
Chậc chậc.
Giờ này khắc này, Hứa Thanh Tiêu có chút cảm khái, Bạch Y Môn này thật đúng là mạnh mà, nội gián lại còn nhiều như vậy, chỉ là một huyện Bình An nhỏ nhoi thôi cũng có dấu vết của Bạch Y Môn.
Nói như vậy, nói không chừng trong triều cũng có nằm vùng của Bạch Y Môn.
Về sau mình thật sự phải cẩn thận một chút.
Trong lòng Hứa Thanh Tiêu cảm khái, không chút năng lực để ý tới chuyện mới vừa rồi mình còn đang chửi bới Bạch Y Môn.
"Không có gì, chính là tuần tra theo lệ thường."
Trần bộ đầu cười cười, trả lời, đồng thời ánh mắt của hắn ta quét qua chung quanh, rồi nhanh chóng tập trung lên trên người Hứa Thanh Tiêu.
"Được rồi, ngươi bận việc của ngươi đi."
Trần bộ đầu hô một tiếng, tiểu nhị cũng thức thời, không quấy rầy Trần bộ đầu.
Không bao lâu, Trần bộ đầu đi tới một bàn bên cạnh Hứa Thanh Tiêu, gọi một bầu rượu, rồi trầm mặc không nói gì.
Hứa Thanh Tiêu không nói gì, vẫn tự rót rượu như trước.
Cũng vào lúc này.
Một giọng nói vang lên.
"Thánh đại triều triều sự, nho thần tuế nguyệt tân."
Tiếng nói đó là Trần bộ đầu mở miệng, hắn ta tự mình đọc một câu, sau đó rót cho mình một chén rượu, uống một hớp.
Giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu có chút kinh ngạc.
Còn có ám hiệu này nữa à?
Có cần làm như vậy không?
Ưm...
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc.
Hắn căn bản cũng không biết ám hiệu là cái gì.
Trần bộ đầu không vội vàng, mà lẳng lặng rót rượu, một chén lại một ly, mãi đến khi uống hết một bầu rượu, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Từ đầu đến cuối, ngoại trừ vừa rồi nói ra ám hiệu, còn lại một câu cũng không nói.
Nhưng trước khi đi, Trần bộ đầu nhìn mình nhiều hơn vài lần.
Dường như hơi quen quen, nhưng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp rời đi.
Đợi Trần bộ đầu rời đi.
Hứa Thanh Tiêu không nhúc nhích, uống rượu trầm mặc không nói.
Dám nhúc nhích sao?
Không dám nhúc nhích.
Qua một canh giờ sau, Hứa Thanh Tiêu mới đứng dậy, trở lại phòng nghỉ ngơi.
Ám hiệu này thật sự làm cho Hứa Thanh Tiêu có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Ngô Ngôn lúc trước cũng không nói với mình ám hiệu là cái gì mà.
Có chút rắc rối rồi.
Xác định Trần bộ đầu là nằm vùng cũng không phải chuyện Hứa Thanh Tiêu buộc phải làm, cho dù Trần bộ đầu không đến, trên cơ bản Hứa Thanh Tiêu cũng nhận định hắn là môn đồ của Bạch Y Môn.
Tới nơi này gặp Trần bộ đầu, vì muốn thu thập một ít tin tức.
Nhưng không đúng ám hiệu, đối phương chắc chắn sẽ không tin tưởng mình.
"Xem ra chỉ có thể dùng chiêu kia."