Người Đọc Sách Đại Ngụy ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 147: Khớp Nối (2)

Chương 147: Khớp Nối (2)

Hết cách rồi, không biết ám hiệu, Hứa Thanh Tiêu chỉ có thể tiếp tục sử dụng đại thần thông Nhập mộng.

Dù sao trong mộng cũng có thể làm sai, thực tế thì không thể làm sai.

Ban đêm.

Hứa Thanh Tiêu đi tới chỗ ở của Trần bộ đầu, có điều không trèo lên mái hiên.

Trần bộ đầu là võ giả nhập phẩm, mình mà trèo lên, một chút động tĩnh cũng có thể bị hắn nghe được.

Cho nên vị trí Hứa Thanh Tiêu lựa chọn, là cách nhà Trần bộ đầu mấy trăm mét.

Tìm một cái cây.

Tùy tiện nằm lên, Hứa Thanh Tiêu liền bắt đầu thi triển đại thần thông Nhập mộng.

Theo cảm giác mê man ập đến, lúc này vận khí rất tốt.

Một phát nhập hồn.

Tiến vào giấc mộng của Trần bộ đầu.

Trong mộng Trần bộ đầu vẫn đang ở tại khách điếm như trước, nhưng mà hắn vẫn còn ở ngoài cửa, chưa đi vào.

Hứa Thanh Tiêu không chần chờ, hóa thành một con chim sẻ, bay vào trong khách điếm, đứng ở trên xà nhà.

Trong mộng của Trần bộ đầu có mình.

Vị trí đều giống nhau như đúc, ngồi đó uống rượu.

Rất nhanh thôi, Trần bộ đầu đi vào trong khách điếm, bây giờ giống như bình thường, gọi bình rượu, ngồi ở một bên uống rượu.

Chỉ là còn không đợi Trần bộ đầu mở miệng trước.

Hứa Thanh Tiêu lập tức khống chế chính mình lên tiếng trong mộng.

"Thánh đại triều triều sự, nho thần tuế nguyệt tân."

Giọng nói vang lên.

Trần bộ đầu rõ ràng sửng sốt.

Mặc dù không biết tại sao hắn lại đột nhiên sửng sốt, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại nghiêm túc nhìn mọi chuyện đang xảy ra.

Sau nửa ngày.

Giọng nói của Trần bộ đầu vang lên.

"Vạn phương giai đế tử, nhất triều thị thiên nhân."

Khi giọng nói vang lên.

Hứa Thanh Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trúng.

Nhận được tin tức, Hứa Thanh Tiêu cũng không trực tiếp rời đi, mà là tiếp tục cùng đối phương trao đổi, lấy tin tức về Bạch Y Môn.

Nhưng có lẽ là bởi vì chủ động nói ra ám hiệu, xảy ra vấn đề về trình tự, nên Trần bộ đầu vẫn rất đề phòng đối với mình, trái lại còn hỏi đông hỏi tây.

Cho nên Hứa Thanh Tiêu không nói thêm gì, ngồi một chút liền rời khỏi mộng.

Chuyện còn lại, để Trần bộ đầu tự mình suy nghĩ đi.

Tỉnh lại từ trong mộng.

Hứa Thanh Tiêu trực tiếp rời khỏi chỗ này.

Giống như ngày hôm qua, đi vào khách điếm.

Vẫn đội nón như cũ.

Có điều lại vẽ lại một bộ quần áo, tránh để Trần bộ đầu không đến.

Giờ Dần ba khắc.

Trần bộ đầu lại một lần nữa tới.

Xin một bầu rượu.

Tiểu nhị có chút tò mò, Trần bộ đầu sao lại hai ngày liên tiếp đến đây, nhưng cũng không có suy nghĩ gì.

Trần bộ đầu ngồi bên cạnh Hứa Thanh Tiêu.

Giống như ngày hôm qua, sau khi rượu đến, chậm rãi mở miệng nói.

"Thánh đại triều triều sự, nho thần tuế nguyệt tân."

Hứa Thanh Tiêu uống một ngụm rượu, sau đó vô cùng bình tĩnh nói.

"Vạn phương giai đế tử, nhất triều thị thiên nhân."

Khi giọng nói vang lên.

Ánh mắt Trần bộ đầu trong nháy mắt rơi vào trên người mình.

Hứa Thanh Tiêu không nói gì, mà là đứng dậy, đi về phía lầu khách điếm.

Đây không phải là nơi để nói chuyện.

Trần bộ đầu hiểu rõ.

Lập tức đi theo.

Hứa Thanh Tiêu lên lầu.

Trần bộ đầu cũng đi lên theo.

Trong phòng khách.

Đợi Trần bộ đầu đóng cửa phòng lại, Hứa Thanh Tiêu liền tháo mũ rộng vành xuống.

Cuộc nói chuyện tiếp theo, chắc chắn sẽ dính đến Bạch Y Môn, Hứa Thanh Tiêu không muốn che giấu làm gì, dù sao danh tính của mình cũng đã lộ ra rồi, như vậy sẽ để Trần bộ đầu yên tâm hơn.

Quả nhiên.

Khi mũ rộng vành được tháo xuống, sắc mặt của Trần bộ đầu trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.

"Hứa Thanh Tiêu!"

"Sao lại là ngươi?"

"Không thể nào! Sao lại là ngươi?"

Trần bộ đầu trợn tròn cả hai mắt, không thể tin nổi nhìn Hứa Thanh Tiêu, ngay từ đầu hắn không thể ngờ được, người tiếp xúc với mình sẽ là Hứa Thanh Tiêu.

Đây đúng là chuyện hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

Hứa Thanh Tiêu bây giờ không phải đang ở phủ Nam Dự sao?

Với cả sao hắn ta lại có thể là môn đồ của Bạch Y Môn được?

Tuyệt đối không thể.

Tuyệt đối tuyệt đối không thể.

"Sao lại không thể là ta được?"

Hứa Thanh Tiêu rất tỉnh táo, hắn rót một chén trà, đưa cho đối phương.

Trần bộ đầu không uống.

Mà nhìn Hứa Thanh Tiêu chăm chú đến mức không thể nào chăm chú hơn được, nói:

"Ta gần như là dõi theo ngươi từ nhỏ đến lớn."

"Không thể nào là ngươi được."

"Có phải Ngô Ngôn đã nói cho ngươi biết không?"

"Không phải, cứ cho là Ngô Ngôn nói cho ngươi biết, cũng không thể nói ám hiệu cho ngươi biết được, ám hiệu này cứ đến đầu tháng sẽ đổi mới một lần.”

"Lúc ấy, nhất định Ngô Ngôn vẫn chưa nhận được thông tin."

"Ngươi... Rốt cuộc là ai?"

Trần bộ đầu không tin nổi, hắn theo bản năng cho rằng Ngô Ngôn đã nói cho Hứa Thanh Tiêu biết, nhưng nhanh chóng gạt đi, bởi vì ám hiệu mỗi tháng sẽ thay đổi, lúc đó Ngô Ngôn vẫn còn đang chạy trốn.

Thậm chí có thể đã chết rồi.

Không thể nào nhận được ám hiệu mới, càng không thể nói cho Hứa Thanh Tiêu biết, trừ phi là báo mộng.

Nhưng đấy là chuyện hết sức vớ vẩn.

"Ta là ai? Không phải ngươi đã hiểu rõ rồi sao?"

Hứa Thanh Tiêu vô cùng bình tĩnh nói.

Trần bộ khoái câm nín không biết nên nói cái gì hết.

Hắn ngồi xuống, vẫn hơi ngờ ngợ.

Hứa Thanh Tiêu để hắn từ từ bình tĩnh lại, bây giờ có nói gì cũng vô ích hết, không nói còn tốt hơn nói.

Qua một lúc lâu.

Bỗng nhiên hai mắt Trần bộ khoái ánh lên vẻ linh mẫn, nhìn xoắn sâu về phía Hứa Thanh Tiêu, nói:

"Ta hiểu rồi!"

"Ta đã hiểu hết rồi!"

"Ngài chính là vị đại nhân đó!"

"Cuối cùng ta cũng đã hiểu ra rồi, trúng độc âm minh, lại có thể vô duyên vô cớ giải được."

"Không chỉ giải độc, gần như chỉ bằng một tháng, ngài đã có thể nổi danh khắp phủ Nam Dự, đầu tiên chính là thiên cổ danh từ."

"Sau đó là tuyệt thế văn chương, đây là phía trên đã an bài, tất cả đều được phía trên an bài rồi, mà ngài chính là đại nhân phụ trách chúng ta."

Giờ này khắc này.

Trần bộ đầu đã nghĩ thông suốt.

Hắn đã hoàn toàn hiểu được tất cả mọi chuyện rồi.

Hứa Thanh Tiêu trong mắt của hắn, chỉ là một người vô cùng bình thường, từ nhỏ không cha không mẹ, mình đã nhìn thấy hắn khôn lớn.

Mọi chuyện đều có vẻ hết sức bình thường, đừng nói là đi học, đến cả võ đạo cũng bình thường đến cực điểm.

Kết quả là một tháng trước, trúng Âm minh hàn độc, tình trạng đã hết đường cứu vãn, ấy vậy mà Hứa Thanh Tiêu vẫn ương bướng bám trụ sống lại.

Thậm chí đến hắn cũng có chút tò mò, sao Hứa Thanh Tiêu vẫn sống tiếp được.

Sao đó Ngô Ngôn chết, nhưng không giao lại đồ đạc cho mình, điều này càng khiến hắn càng cảm thấy kỳ quái, mãi cho đến khi bên trên nói cho mình biết một chuyện, huyện Bình An còn có một vị đại nhân vật.

Là đại nhân vật thực thụ của Bạch Y Môn, ẩn mình ở trong huyện Bình An.

Bình Luận (0)
Comment