Lúc này, đi vào trong đại điện, Hứa Thanh Tiêu đặt mấy trăm quyển sách ở trước mặt Nữ đế.
"Bệ hạ, đây là quốc sách Đại Ngụy mà thần viết cả nửa tháng nay, trong đó có sản xuất nông nghiệp, vàng bạc chế hành, còn có sách lược ngoại giao, cùng với sách lược Trung Châu."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng, nói cho Nữ đế biết, đây là thứ gì.
Nghe xong lời này, Nữ đế nhất thời hiểu được Hứa Thanh Tiêu đây là ý gì.
Hắn sắp rời đi rồi.
Không biết sống chết ra sao.
Cho nên sớm viết tất cả kế hoạch trong tương lai ra, nếu một đi không trở về, mấy thứ này cũng đủ để cho Đại Ngụy vững vàng phát triển, đi tới cường thịnh.
Nếu trở về thì cũng xem như là bớt việc.
Sau khi hiểu được điều đó.
Nữ đế lập tức từ trên long ỷ đi xuống, nàng trực tiếp đi tới trước mặt Hứa Thanh Tiêu.
"Hứa ái khanh, nửa tháng này, trẫm suy nghĩ rất nhiều."
"Đại Ngụy, không cần thống nhất Trung Châu."
"Đời nào thì làm chuyện của đời đó, trẫm có ngươi, đã làm được thành tựu liệt tổ liệt tông đều không thể làm được."
"Hiện giờ Đại Ngụy thịnh vượng, quốc thái dân an, có mấy vị nhất phẩm, lại có thiên môn Thần Võ Đại Pháo, không có loạn trong giặc ngoài."
"Ngươi có thể nghỉ ngơi rồi."
"Chuyện còn lại, giao cho trẫm đi."
Nữ đế lên tiếng.
Trong khoảng thời gian này nàng thực sự đang suy nghĩ về chuyện này.
Cuối cùng, nàng không hy vọng Hứa Thanh Tiêu mạo hiểm.
Nghĩ rằng tất cả mọi thứ bây giờ đã quá đủ rồi.
Không cần Hứa Thanh Tiêu đi làm nhiều chuyện hơn, nàng không cần, Đại Ngụy cũng không cần.
Nàng hy vọng sẽ dùng cách này để ngăn Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng khi Quý Linh nói xong lời này.
Hứa Thanh Tiêu không trả lời, mà là ngưng tụ ra tam ma ấn trong cơ thể mình.
Ấn ký xuất hiện, nhất thời diễn hóa cảnh tượng tương lai.
Thi cốt như núi, máu chảy thành sông, trời lở đất nứt, tiêu diệt tất cả đường sống.
Đúng vậy.
Vì sao Hứa Thanh Tiêu muốn giải quyết chuyện này như vậy, chính là bởi vì sau khi hắn từ cánh cửa vận rủi đi ra, Tam Ma Ấn không ngừng lột xác.
Tương lai mà hắn thấy càng ngày càng nhiều.
Vì thế cho nên hắn phải ngăn chặn ách vận này.
"Bệ hạ, cũng không phải là thần lo cho thiên hạ, mà là hung thần xuất hiện, thần cũng phải chết không thể nghi ngờ."
"Đối với thần mà nói, không đi cũng là chết, đi, có lẽ có một đường sống."
"Mong bệ hạ lượng thứ."
Hứa Thanh Tiêu mở miệng.
Nếu không phải bất đắc dĩ, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không kiên quyết như thế.
Hắn muốn đi Ma vực, tìm tiên thi, giải quyết Tam Ma Ấn, hoặc là giải quyết đại nạn tương lai.
Nếu không, nếu có cách khác, Hứa Thanh Tiêu cũng sẽ không mạo hiểm như thế.
Khi biết được sự thật này.
Quý Linh trầm mặc.
Hoàn toàn im lặng.
Nàng không biết vấn đề mà Hứa Thanh Tiêu lo lắng lại lớn như vậy, lúc trước biết được một ít, chỉ là không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy.
Đến cuối cùng, thấy Quý Linh không nói.
Hứa Thanh Tiêu ngưng tụ ra Long Đỉnh Trung Châu, trình lên Quý Linh.
"Bệ hạ, Long Đỉnh người giữ đi, nếu có duyên, thần sẽ trở về cùng nhau xây dựng Đại Ngụy."
Hứa Thanh Tiêu nói những lời này quả thật giống như nói lời tạm biệt.
Bởi vì bản thân hắn cũng không có bất kỳ sức lực nào.
Trung Châu tiên tàng có bản đồ ghi lại, tiên thi thực lực vô địch, là tồn tại áp chế Tam Hung Thần, nhưng sau khi Tam Hung Thần sống lại, tiên thi cũng không áp chế được.
Cho nên vì giải quyết phiền toái này, tiên thi vừa khôi phục, sẽ tru sát chính mình.
Đó là một điều không thể tránh khỏi.
Từng cảm nhân thực lực của Chu Thánh, Hứa Thanh Tiêu biết, lúc này đây lành ít dữ nhiều, có thể xảy ra kỳ tích hay không hắn không rõ ràng lắm.
Điều duy nhất biết chính là.
Mình nhất định phải làm tốt đường lui.
Nếu thật sự chết, cũng phải áp một đạo âm lực thiên địa.
"Ta sẽ chờ ngươi."
"Chờ ngươi trở về."
Cuối cùng, Quý Linh mở miệng, nàng không tự xưng là trẫm, mà tự xưng là ta.
"Đa tạ bệ hạ."
Hứa Thanh Tiêu bái với Nữ đế một lạy.
Nói xong lời này, hắn xoay người rời đi, không phải đi Ma vực, mà là đi huyện Bình An, trước khi đi, hắn còn muốn tìm sư phụ mình một chút.
Chỉ là, ngay sau khi Hứa Thanh Tiêu bước ra cửa.
Giọng nói của Nữ Đế lại vang lên.
"Thủ Nhân."
"Ta hiểu tâm ý của ngươi."
"Nếu lần này ngươi an toàn trở về, ta sẽ làm theo mong muốn của ngươi."
Quý Linh mở miệng, nàng nhìn Hứa Thanh Tiêu, trong đôi mắt đẹp cuối cùng vẫn có một chút nét ngượng ngùng của nữ tử.
Một chút không dám nhìn nhau.
Nhưng sợ hãi, sau lần chia tay này, sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa.
Chỉ là, đối với Hứa Thanh Tiêu có chút trầm mặc.
Hắn không hiểu Nữ đế có ý gì.
Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn hiểu được tâm ý của đối phương, cho nên Hứa Thanh Tiêu phất phất tay, biến mất ở giữa bóng đêm.
Trong nháy mắt.
Ngày hôm sau.
Mặt trời mọc.
Trong huyện Bình An.
Hứa Thanh Tiêu lại trở về.
Chỉ là lúc này đây, tâm tình Hứa Thanh Tiêu cực kỳ nặng nề.
Trong nhà Chu Lăng.
Khi thấy Hứa Thanh Tiêu lại đến, Chu Lăng không có vẻ kinh ngạc.
Mà là kéo Hứa Thanh Tiêu vào thư phòng.
Hai người nói chuyện hồi lâu.
Hứa Thanh Tiêu cũng nói tất cả mọi chuyện cho Chu Lăng.
Sau khi biết được tất cả, Chu Lăng không khỏi trầm mặc.
"Chưa từng nghĩ tới, sự tình đã đến nước này."
Chu Lăng cũng không biết nên nói gì, có điều cuối cùng ông ấy đứng dậy, lấy ra một miếng ngọc bội đưa cho Hứa Thanh Tiêu.
"Đây là thứ tổ tiên lưu lại, ngọc bội của đại thánh nhân, lần này đi vi sư cũng không biết sẽ có kết cục như thế nào."
"Có điều khối ngọc bội này chắc là có tác dụng, ngươi mang theo bên người, ngộ nhỡ có trợ giúp, coi như là cứu ngươi một mạng."
Chu Lăng lên tiếng.
Ông ấy không còn cách nào khác.
Sự tình đến mức này, ông ấy có tâm nhưng bất lực.
Hứa Thanh Tiêu tới tìm Chu Lăng, cũng không phải vì chuyện này.
Mà là hắn muốn hiểu, Đại thánh nhân vì sao là đồ đệ của mình, chuyện này Hứa Thanh Tiêu vẫn luôn nghĩ không ra.
Cho nên cố ý tới hỏi Chu Lăng.