Chỉ là, đối mặt với vấn đề này, Chu Lăng cũng không cách nào giải thích được.
Cuối cùng, thầy trò nói chuyện hồi lâu.
Cho đến giờ Mùi.
Hứa Thanh Tiêu cáo biệt sư phụ của mình.
Sau khi nói lời tạm biệt.
Hứa Thanh Tiêu trở về nơi ở cũ, hắn dùng thánh đạo lực, che dấu khí tức của mình, người bên ngoài không cách nào chú ý tới hắn.
Ước chừng một ngày.
Hứa Thanh Tiêu cực kỳ yên tĩnh lang thang ở huyện Bình An một ngày.
Đợi cho đến ngày hôm sau.
Đại Ngụy.
Ở một ngọn núi hoang.
Hai bóng người xuất hiện.
Đây là nơi Ngô Minh và Hứa Thanh Tiêu hẹn.
Nơi này, cách kinh đô Đại Ngụy hơn bốn ngàn dặm, vốn là vùng đất hoang vu vạn dặm, nhưng sau này được Long Đỉnh Trung Châu xoa dịu.
Nơi đây cũng trở thành ốc đảo.
Đỉnh núi hoang.
Ngô Minh cuối cùng hỏi Hứa Thanh Tiêu một tiếng, có cần suy nghĩ kỹ lại không.
Nhưng sau khi nhận được câu trả lời chính xác của Hứa Thanh Tiêu.
Ngô Minh không nói nhiều.
Ông ta ngưng tụ võ đạo lực, lấy ra một khối cổ lệnh.
Đây là Thái Tổ Cổ Lệnh.
Ngay sau đó, không gian bị bóp méo.
Tạo thành một cánh cửa.
Rất nhanh sau đó, Hứa Thanh Tiêu cùng Ngô Minh cùng bước vào Ma vực.
Sương đen.
Màn sương đen đậm và dày đặc.
Đây là phản ứng đầu tiên khi bước vào ma vực.
Luồng sương đen khủng khiếp khiến cho người ta nhìn không rõ tất cả những gì trước mắt.
Bên trong ma vực.
Hứa Thanh Tiêu cảm ứng được khu vực này.
Ngay sau đó, sau khi ấn Tam Ma trong cơ thể xuất hiện, ma khí chung quanh lập tức điên cuồng lao hết vào cơ thể Hứa Thanh Tiêu.
Rất nhanh sau đó, một lượng lớn ma khí biến mất, đã có thể nhìn thấy được xung quanh.
“Đám ma khí này đã quấn quanh nơi này mấy trăm năm, các đời nhất phẩm Đại Ngụy đều trấn áp ở nơi này, không ngờ ngươi là người đầu tiên hấp thu được hết toàn bộ ma khí ở đây.”
Ngô Minh có hơi ngạc nhiên.
Nhịn không được mà cảm khái một tiếng.
Bọn họ trấn thủ ở đây chính là vì để áp chế đám ma khí này, phòng ngừa ma khí bị rò rỉ ra ngoài chứ bản thân tiên thi thì không có vấn đề gì lớn.
Chỉ cần nó không tỉnh lại thì về cơ bản sẽ không gây ảnh hưởng đến người khác.
Nhưng nếu như đám ma khí này bị rò rỉ sẽ làm một lượng lớn ma vật sinh sôi, quan trọng nhất là sẽ làm cho vị trí của tiên thi lộ ra.
Đây chính là nguyên nhân cần phải trấn áp.
“Sau khi hấp thu xong đám ma khí này thì sau này sẽ không cần phải trấn áp nữa, sư phụ và sư thúc cũng có thể an hưởng tuổi già.”
Hứa Thanh Tiêu nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhưng Ngô Minh lại lắc đầu, chẳng qua ông cũng không nói thêm câu gì mà chỉ dẫn Hứa Thanh Tiêu bước tiếp.
Rất nhanh sau đó.
Hai người bước lên thêm một lát nữa.
Một bóng dáng đã xuất hiện ngay trước mắt Hứa Thanh Tiêu.
Cách đó không xa.
Là một bộ tiên thi.
Trông không khác gì so với người thường, chẳng qua tướng mạo trông rất anh tuấn, mái tóc dài xõa ra.
Ma khí tràn ngập chung quanh hắn, từ cơ thể hắn, một lượng lớn ma khí tản ra.
Là ma khí đã bị nhiễm phải khi trấn áp Ma thần lúc trước.
Cho nên, so với việc xưng đây là một bộ tiên thi thì chẳng bằng cứ nói đây là một bộ ma thi.
Ma khí quấn quanh người tiên thi, giống như bị phong ấn, lại giống như bị trấn áp.
Ngay khi Hứa Thanh Tiêu bước đến, cỗ tiên thi kia vẫn không lộ ra bất cứ động tĩnh gì, chỉ để lộ ra vẻ vô cùng yên tĩnh.
Hắn không có động tĩnh gì cả.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất trực tiếp, hắn biết tiên thi không có ý thức gì, là tồn tại do thiên địa ngưng tụ mà thành, phụ trách tiêu diệt hung thần, trấn áp âm lực trong thiên địa.
Cho nên muốn cho tiên thi tỉnh lại thì phải tế ấn Tam Ma ra mới được.
“Sư phụ, người lùi ra sau một chút.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng bảo sư phụ lùi ra ngoài một chút, tránh cho gặp phải nguy hiểm gì.
Ngô Minh cũng không xem nhẹ điều này, ông ta lui về phía sau trăm trượng sau đó kích hoạt trận pháp nơi này, bảo vệ cho Hứa Thanh Tiêu.
Trong chốc lát.
Hứa Thanh Tiêu đã ngưng tụ ra Tam ma ấn.
Cũng trong phút chốc, tiên thi lập tức có phản ứng.
Rống.
Khí tức kinh khủng tuyệt luân tràn ngập, giống như sức mạnh của chu thánh vậy.
Nói đúng hơn thì loại hơi thở sức mạnh này còn hơn cả chu thánh.
Đây là ý chí của thiên địa.
Tất cả các trận pháp đều hóa thành hư không trong nháy mắt, vốn chẳng có cách nào để ngăn cản tiên thi.
Cho dù là một tia hơi thở cũng là sự tồn tại đủ để hủy thiên diệt địa.
Đây chính là tiên thi.
Là ý chí của thiên địa, làm cho người ta không có cách nào ngăn cản.
Tiếng rống giận dữ vang lên mang theo sát ý vô hạn, Hứa Thanh Tiêu không thể nào ngăn cản nổi.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt, một miếng ngọc bội lại bay lên xuất hiện trước mặt Hứa Thanh Tiêu, cản trở nguy cơ khủng khiếp này.
Đây là ngọc bội mà Chu Lăng cho hắn.
Là ngọc bội của đại thánh nhân.
Đây là ý chí của đại thánh nhân, nó đang đối kháng với tiên thi.
Cuối cùng, sau khi ngọc bội vỡ vụn, tiên thi cũng dần an tĩnh lại.
Hứa Thanh Tiêu dường như đã trải qua được một kiếp sinh tử, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay vào lúc này.
Khi Hứa Thanh Tiêu khôi phục lại ý thức thì tiên thi đã ngồi xếp bằng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong chốc lát.
Hứa Thanh Tiêu an tĩnh lại.
Hắn không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn về phía tiên thi.
Một người một xác đối mặt với nhau.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một giọng nói to lớn vang lên trong đầu Hứa Thanh Tiêu:
“Trong cơ thể ngươi có ấn ký của hung thần.”
“Đại họa sẽ vì ngươi mà sinh ra.”
“Là thánh lực đang ngăn cản giúp ngươi, nếu không, chắc chắn ngươi phải chết không thể nghi ngờ.”
Giọng nói to lớn vang lên.
Là giọng của tiên thi.
Chẳng qua đây cũng không phải là ý thức của đối phương mà chỉ là một câu trả lời theo bản năng.
Vốn dĩ Hứa Thanh Tiêu phải chết trong tay hắn nhưng thánh lực của đại thánh nhân xuất hiện, ngăn cản sát chiêu giúp Hứa Thanh Tiêu.
Cho nên tiên thi đưa ra một câu trả lời như vậy.