“Tiền bối, ấn ký hung thần trong cơ thể ta do người khác trồng vào, không phải là do vãn bối tự nguyện, khẩn cầu tiền bối ra tay loại bỏ ấn ký hung thần trong cơ thể ta.”
Hứa Thanh Tiêu nói chuyện trong đầu, hắn biết đối phương không có ý thức mà chỉ trả lời theo bản năng thôi, nhưng hắn cũng không hề có chút ý nghĩ không tôn trọng nào mà rất khiêm tốn, đồng thời còn ngưng tụ sức manh Á thánh của mình ra.
Hi vọng đối phương có thể hiểu rõ tình trạng của bản thân mình.
Nhưng người kia chỉ nói lại với vẻ lạnh nhạt vô tình:
“Trong cơ thể ngươi có dấu vết của hung thần thật, loại khí tức này cũng không phải là do người ta gieo vào mà là do chính ngươi tự lựa chọn.”
“Không thể nào lấy ấn ký hung thần ra được, từ khi vừa mới bắt đầu, sự lựa chọn của ngươi đã quyết định hết tất cả.”
Đây chính là câu trả lời của tiên thi.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu có hơi không cam lòng.
Hắn hiểu được ý của đối phương.
Dấu vết của hung thần mà hắn nói chính là dị thuật, ấn Tam Ma đúng là do người ta trồng vào cơ thể hắn thật nhưng nguyên nhân thật sự là bởi vì hắn đã lựa chọn tu luyện dị thuật cho nên Tam Ma ấn mới có thể tiến vào trong cơ thể hắn một cách dễ dàng như vậy.
Bằng không, nếu như hắn không tu luyện dị thuật thì coi như có người muốn gieo ấn Tam Ma vào trong cơ thể hắn.
Cũng không thể làm gì được.
Giống như lời tiên thi nói vậy.
Tất cả đều là do sự lựa chọn của hắn, từ khi vừa mới bắt đầu hắn đã lựa chọn con đường này, đối mặt với kết quả như vậy cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.
Cho dù có giải thích như thế nào đi nữa thì tu luyện dị thuật thì chính là tu luyện dị thuật.
Một nhân một quả.
Chính là như vậy.
“Xin hỏi tiền bối, còn có cách nào khác để giải quyết Tam Ma ấn này không?”
“Thành thánh có được không?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi thứ một câu.
Thành thánh có thể giải quyết Tam Ma ấn trong cơ thể hay không.
Nhưng mà, câu này vừa dứt, giọng của tiên thi lại vang lên lần nữa:
“Không thể.”
“Ấn ký hung thần đã được sự gia trì của âm lực trong thiên địa, bất luận ngươi có đồng ý hay không thì vừa đến thời gian, nó sẽ ma hóa ngươi hoàn toàn.”
“Đến lúc đó, ngươi chính là thời cơ để hồi sinh ba hung thần, không ai có thể ngăn cản được.”
Câu trả lời của tiên thi làm cho Hứa Thanh Tiêu giống như bị rơi vào hầm băng.
Hắn không ngờ ấn ký hung thần trong cơ thể mình thế mà lại hung hãn bá đạo đến vậy, là thời cơ để phục sinh bọn hắn.
“Nói cách khác thì bất luận là như thế nào, ta đều không thể thay đổi được tương lai?”
“Trừ phi ta chết đi sao?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
“Không.”
“Cho dù ngươi có chết đi cũng không có tác dụng gì cả, ấn ký hung thần đã ghim vào trong nguyên thần của ngươi, nếu ngươi có chết đi thì vẫn sẽ thành ma y như cũ.”
“Đơn giản là làm cho ba hung thần tỉnh lại muộn một chút mà thôi.”
Hắn đáp lại như vậy.
Làm cho Hứa Thanh Tiêu hoàn toàn cạn lời.
Mình có chết cũng vô dụng thôi, đây chẳng phải là quá đáng quá hay sao?
“Nếu như ta chết rồi hung thần vẫn sẽ tỉnh lại vậy sao ngài lại giết ta?”
Một lát sau, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng hỏi.
Điều này không hợp lý, hắn không thể nào chấp nhận được.
“Nếu giết ngươi rồi, ta có thể trấn áp thi thể ngươi thêm năm trăm năm, trong vòng năm trăm năm này, nếu như không xảy ra chuyện giết chóc gì lớn thì chỉ cần thế giới này lại xuất hiện thêm hai đại thánh nhân là có thể hóa giải được.”
“Đây chính là cách duy nhất.”
Tiên thi trả lời, nói ra phương án giải quyết duy nhất.
“Đây là chuyện không thể nào. Từ trước đến nay, xác suất xuất hiện hai vị thánh nhân trong vòng năm trăm năm dường như là bằng không.”
“Tiền bối, còn có cách nào khác nữa không?”
Trấn thủ năm trăm năm, thiên hạ thái bình, còn xuất hiện ra hai vị thánh nhân, điều này sao có thể?
Hứa Thanh Tiêu lắc đầu hỏi đối phương xem có còn cách gì nữa hay không.
“Năm trăm năm muốn sinh ra hai vị thánh nhân đúng là khó thật đấy.”
“Nhưng ít ra sau với sự náo động hiện tại thì tốt hơn gấp trăm gấp ngàn lần.”
“Chẳng qua đúng là có một cách khác thật.”
Tiên thi trả lời lại làm cho Hứa Thanh Tiêu ngập tràn vui sướng.
Hắn thấy rất tò mò, còn có cách gì nữa à.
“Thành thánh.”
Tiên thi chầm chậm đáp lại.
Câu trả lời này làm cho Hứa Thanh Tiêu không nhịn được mà nhíu mày. Vừa rồi rõ ràng là hắn đã có hỏi đối phương rồi, thành thánh có tác dụng gì hay không, sao bây giờ lại nhắc đến chuyện thành thánh nữa vậy?
Chưa kịp đợi Hứa Thanh Tiêu hỏi rõ, tiên thi đã trực tiếp mở miệng:
“Sau khi thành thánh rồi ngươi hóa đạo thiên địa, cùng nhau chết chung với ấn ký hung thần, một kỷ nguyên sau đó, hung thần sẽ không thể hồi phục được, trừ phi mảnh đất này sinh ra biến hóa lớn.”
Đây chính là câu trả lời của tiên thi.
Sau khi thành thánh, dùng sức mạnh thánh đạo vô thượng kết hợp làm một thể với trời đất, hòa tan ấn ký hung thần.
Tương đương với ôm nhau chết chung.
Hơn nữa hắn còn nhất định phải thành thánh, nếu không sẽ không có tác dụng gì.
“Còn có cách nào khác nữa không?”
Hứa Thanh Tiêu trầm mặc gần một khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn không chịu cam tâm mà hỏi nữa, xem có còn cách gì khác nữa hay không.
“Khỏi hỏi ta nữa.”
“Không còn cách gì khác nữa đâu.”
“Hơn nữa ta sẽ không để cho ngươi rời khỏi nơi này.”
“Ý chí của thánh nhân chỉ có thể cản trở ta được một lần, không thể ngăn cản ta lần hai đâu.”
“Bây giờ muốn giết ngươi, dựa vào hết khả năng mà ta có thì có lẽ sẽ có thể trấn áp ngươi một ngàn năm.”
“Nếu như lại để cho ấn ký hung thần được gia cố nữa, chỉ sợ dù có giết ngươi cũng chỉ có thể trấn áp nổi mấy trăm năm, không trụ nổi được năm trăm năm.”
“Trong cơ thể ngươi có sức mạnh thánh đạo, nhận được khí vận của trời đất, nếu như ngươi thật sự lo nghĩ cho thiên hạ thì tự sát ở nơi này chính là sự lựa chọn tốt nhất của ngươi.”
“Hung thần phục sinh, trong trời đất này, không ai có thể ngăn cản bọn hắn được.”
“Ta, cũng không thể ngăn cản được.”
Lời đáp lại lần này của tiên thi đã khiến cho Hứa Thanh Tiêu rơi vào trong yên lặng.
Hoàn toàn rơi vào cảnh trầm mặc.
Đây là con đường chết.
Dường như không có bất kỳ chỗ nào để có thể đảo ngược tình thế này.
Hắn tĩnh tọa trước mặt tiên thi.
Không nói lời nào.
Một canh giờ, ba canh giờ, sáu canh giờ, một ngày.
Ba ngày.
Năm ngày.
Bảy ngày.
Tiên thi cho Hứa Thanh Tiêu có đủ thời gian, có lẽ hắn cũng rõ một người muốn tự sát cũng không phải là điều dễ dàng.