Thời gian đã tròn bảy ngày.
Hứa Thanh Tiêu cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời chắc chắn cho hắn:
“Cách của tiền bối không thể nào hoàn toàn hóa giải được kiếp nạn hung thần, bên ngoài vẫn có người đang âm mưu làm loạn.”
“Cho dù ta có chết, nói theo hướng tốt thì kéo dài được năm trăm năm, nhưng nếu như lại xảy ra bất kỳ một sai lầm nào thì có thể chỉ mấy mươi năm sau thôi, hung thần sẽ hồi sinh.”
“Cho ta thời gian, ta có thể thành thánh, nếu như đến lúc đó mà thật sự đã không còn cách nào nữa, ta sẽ đưa ra lựa chọn.”
Đây là câu trả lời của Hứa Thanh Tiêu.
Không phải hắn đang sợ chết.
Mà là kế hoạch của tiên thi cũng không đáng tin cậy.
Nhưng tiên thi lại lắc đầu:
“Không cho ngươi thời gian được. Tự ngươi cảm ứng thử xem, có phải ấn ký hung thần đang ăn mòn cơ thể ngươi hay không?”
“Ngươi không đủ thời gian, hơn nữa khí tức thánh đạo trong cơ thể ngươi vẫn còn chưa đủ, muốn thành thánh ít nhất cũng phải cần thời gian thêm mấy trăm năm nữa.”
“Không có nhiều thời gian như vậy.”
Hắn không lưu tình chút nào, nói thẳng vào vấn đề hiện tại của Hứa Thanh Tiêu.
Thời gian của hắn không hề đủ.
“Bao lâu nữa thì ấn ký hung thần trong cơ thể ta sẽ hoàn toàn bộc phát?”
Hứa Thanh Tiêu dò hỏi.
“Nửa năm.”
“Thậm chí, còn chưa đến nửa năm, ta không thể nào xác định chính xác thời gian được, nhưng nhanh thì khoảng ba tháng thôi.”
“Sở dĩ bản thân ngươi không nhận ra là bởi vì có sức mạnh thánh đạo trong cơ thể áp chế, còn có dân ý nữa.”
Tiên thi trả lời lại.
“Nửa năm.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại một lần nữa.
Chỉ là lần này, hắn không yên lặng quá lâu mà nhìn về phía tiên thi rồi nói một cách chân thành:
“Có thể thử một lần.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Hắn còn muốn thử một lần, cho dù là dường như đã không còn hy vọng.
Nhìn những gì hắn đã trải qua mấy năm nay mà xem, có lần nào mà không phải là phản đòn từ trong tuyệt cảnh?
Hắn không cho rằng lần nào hắn cũng đều may mắn như vậy.
Nhưng bảo hắn phải từ bỏ, hắn cũng không đồng ý.
“Không được.”
“Ta nói với ngươi nhiều như vậy là vì hi vọng ngươi chết đi mà không mang theo điều gì oán hận.”
“Nhưng ngươi vẫn chấp mê bất ngộ như cũ.”
“Lần này, trong cơ thể ngươi đã không còn khí tức thánh đạo nữa rồi.”
“Kết thúc đi.”
Điều đáng tiếc chính là tiên thi rất vô tình, hắn không hề cho Hứa Thanh Tiêu bất cứ một cơ hội nào mà đưa tay ra, muốn giết hắn.
Hắn muốn chém chết Hứa Thanh Tiêu ở ngay nơi này.
Chấm dứt hậu hoạn.
Hứa Thanh Tiêu cũng không ngờ tiên thi lại quả quyết như vậy, nói giết là giết, không chừa chút đường lui nào.
Nhưng mà ngay vào lúc này.
Thiên Địa Văn cung trong đầu Hứa Thanh Tiêu chấn động.
Văn cung chấn động, trong nháy mắt, mấy bóng dáng xuất hiện, là bọn người Triều Ca.
Bọn họ tế Thiên Địa Văn cung ra, ngăn cản sự công phạt của tiên thi.
“Ta đã cho thánh nhân một cơ hội.”
“Nhưng đối mặt với Thiên Địa Văn cung, tiên thi cũng không sợ, vẫn xua tay như cũ, lỗ đen được diễn hóa ra từ lòng bàn tay hắn muốn giết cho bằng được Hứa Thanh Tiêu.
Hắn không hề e ngại thánh lực của đại thánh nhân, đơn giản là do đại thánh nhân có ân với trời đất, xem như nể mặt đại thánh nhân thôi.
Đến được bước này, cho dù Thiên Địa Văn cung có xuất hiện thì hắn cũng sẽ không cho mặt mũi nữa.
“Thủ Nhân hiền đệ, ổn định tinh thần.”
Vào thời khắc quan trọng, Triều Ca lên tiếng bảo Hứa Thanh Tiêu ổn định tinh thần, đừng để bị loạn.
Hứa Thanh Tiêu cũng không nói nhiều mà ổn đinh lại tinh thần của mình, không dám có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ nào.
Hắn biết nếu như chịu không nổi thì hắn sẽ thật sự chết ở nơi này.
Mà đối với những người khác.
Chẳng qua Hứa Thanh Tiêu chỉ là đang ngồi đối diện với tiên thi mà thôi, Ngô Minh không cảm giác được gì, vẫn tĩnh tâm ngồi đợi ở một bên.
Không biết rằng có chuyện gì đang xảy ra.
“Không cần giãy dụa nữa.”
“Đây là nhân quả của vận mệnh, không thể nghịch chuyển được đâu.”
Tiên thi lại lên tiếng tiếp, hắn cũng không muốn giết Hứa Thanh Tiêu mà chỉ đang dùng cách của mình để bảo vệ trời đất mà thôi.
“Chưa có kết quả, tất cả còn chưa chính xác, con người sẽ thắng được trời.”
Hứa Thanh Tiêu đáp lại.
Đây chính là ý chí của hắn.
Trước khi có kết quả của bất cứ chuyện gì thì tất cả đều không đáng nói, con người sẽ thắng ông trời.
Chỉ tiếc chính là sức mạnh của đại thánh nhân đúng là không thể ngăn cản được tiên thi.
Đây là thứ do ý chí trời đất tạo thành.
Là sức mạnh mà không ai có thể thắng nổi.
Nhưng vào lúc chiến đấu quan trọng nhất, một bóng dáng xuất hiện.
Là bóng dáng của Chu thánh.
Sau khi thánh lực xuất hiện, nó lại tiến công ngăn cản tiên thi một lần nữa.
Mặc dù không phải là kiểu nghịch chuyển thời cơ được trong nháy mắt kia nhưng ít ra cũng có thể hóa giải được phần lớn áp lực.
“Lại là một vị thánh nhân.”
Chỉ là, đột nhiên tiên thi lại dừng lại, hắn không tiếp tục công kích nữa mà hiện lên chút ngạc nhiên.
Hứa Thanh Tiêu có được sự ủng hộ của hai vị thánh nhân.
Trong sâu xa nào đó dường như bọn họ đều đang ủng hộ Hứa Thanh Tiêu.
Nếu không vào thời khắc quan trọng như vậy cũng sẽ không xuất hiện ngăn cản ý chí của trời đất.
Tiên thi được trời đất sinh ra.
Mà thánh nhân vừa lúc lại khống chế một phần ý chí của trời đất.
Một vị thánh nhân hắn có thể không nể mặt.
Nhưng sau khi hai vị thánh nhân xuất hiện, hắn không thể không suy nghĩ được.
Khí tức kinh khủng biến mất.
Hứa Thanh Tiêu đã có chút cơ hội để thở dốc.
Cũng ngay vào lúc này, giọng của Triều Ca lại lập tức vang lên:
“Tiền bối, Thủ Nhân chính là đương kim Á thánh, lòng hắn vẫn luôn hướng về Nho đạo, vì trời đất lập tâm, vì cuộc sống của nhân dân mà lập mệnh, nhận được sự quan tâm của thánh nhân, mong tiền bối nể mặt hai vị thánh nhân.”
“Cho Thủ Nhân một cơ hội, có lẽ hắn có thể nghĩ được cách để phá giải.”
Triều Ca lên tiếng thỉnh cầu tiên thi tạm thời đừng nhằm vào Hứa Thanh Tiêu, cho Hứa Thanh Tiêu có đủ thời gian.
Nghe được những câu nói của Triều Ca.
Tiên thi lộ ra vẻ trầm mặc.
Chẳng qua dường như đúng là hắn đang do dự thật.