Qua khoảng chừng nửa canh giờ.
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng:
“Nể tình hai vị thánh nhân đã ủng hộ sức mạnh cho ngươi.”
“Có thể cho ngươi một cơ hội.”
“Nhưng khoảng thời gian ta có thể cho ngươi sẽ không nhiều, năm tháng.”
“Nếu như trong vòng năm tháng ngươi có thể thành thánh thì hoàn toàn có thể áp chế được hung thần. Mặc dù kết quả không thể nào thay đổi được nhưng ít ra cũng có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.”
“Nhưng trong vòng năm tháng, nếu như ngươi không thành thánh thì cho dù năm vị thánh nhân có phục sinh đi chăng nữa, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Tiên thi lên tiếng, hắn không vội vã giết Hứa Thanh Tiêu mà cho Hứa Thanh Tiêu thời gian là năm tháng.
Trong vòng năm tháng nếu trở thành thánh nhân,Hứa Thanh Tiêu còn có thể sống được thêm một thời gian nữa, nếu như không thể thành thánh, vậy hắn vẫn sẽ ra tay.
Đến lúc đó, coi như năm vị thánh nhân có đồng thời sống dậy thì hắn cũng sẽ không lưu tình.
Có được câu trả lời chắc chắn, mặc dù Hứa Thanh Tiêu có hơi suy yếu nhưng hắn vẫn nói lời cảm kích với đối phương:
“Đa tạ tiền bối.”
“Tiền bối, còn có một chuyện.”
“Có người muốn mượn tay của ngài để nhắm vào ta.”
“Người này muốn thông qua phương thức huyết tế để phục sinh hung thần, nếu như tiền bối có gặp được, có thể trấn áp lại rồi giao cho ta, hoặc là giết hắn luôn không?”
Hứa Thanh Tiêu cảm tạ đối phương, đồng thời cũng nói ra một chuyện khác.
Bọn người Vĩnh Bình thân vương vẫn đang chờ hắn, hơn nữa kế hoạch của bọn chúng Hứa Thanh Tiêu đều biết hết, phục sinh tiên thi, làm cho tiên thi cảm ứng được Tam Ma ấn trong cơ thể hắn sau đó giết hắn luôn.
Đây chính là kế hoạch của bọn chúng.
Cho nên Hứa Thanh Tiêu muốn mượn cơ hội này để nói rõ ràng.
Hắn biết tiên thi sẽ không ra tay với hắn, nhưng Hứa Thanh Tiêu lại càng mong nếu như có người điều khiển tiên thi, mong thiên thi có thể giết ngược lại.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu nói chuyện này ra.
Tiên thi lại có vẻ như cực kỳ bình tĩnh:
“Không ai có thể khống chế ta được, ta là do trời đất sinh ra.”
“Chẳng qua đúng là có người đã từng thử liên hệ với ta, nghĩ đến kế hoạch của bọn chúng chắc là để phục sinh ta, từ đó cảm ứng được ấn ký hung thần trong cơ thể ngươi.”
“Ta sẽ để ý đến những người này.”
“Nhưng kế hoạch của bọn chúng không phải là phục sinh ba hung thần, bọn chúng cũng không phục sinh được hung thần.”
“Bọn chúng chỉ muốn phục sinh Ma thần, để tên Ma thần đó đi đồ sát một phần sức mạnh của nhân tộc.”
“Đám Ma thần kia lại muốn phục sinh hung thần cho nên từ trước đến nay có rất nhiều người ngu xuẩn muốn mượn bàn tay của Ma thần để diệt trừ đối thủ.”
“Có mấy lần bọn họ thành công, nhưng có mấy lần xém chút nữa bọn họ đa phục sinh cả ba hung thần, lần đó, vạn tộc xém chút là chết hết.”
Tiên thi kể lại một đoạn lịch sử, cũng nói ra những bí mật của Vĩnh Bình thân vương.
Đây mới là kế hoạch cuối cùng của bọn chúng.
Mà sau khi Hứa Thanh Tiêu biết được, hắn cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Trước đó hắn cũng rất tò mò rằng cuối cùng thì bọn người vĩnh bình thân vương muốn làm gì? Phục sinh ba hung thần, tất cả mọi người đều sẽ chết hết.
Hứa Thanh Tiêu cũng rất thắc mắc, dựa vào cái gì mà bọn chúng cho rằng mình sẽ không chết?
Bây giờ chân tướng đã rõ ràng cả rồi.
Bọn người Vĩnh Bình thân vương muốn phục sinh Ma thần, mượn bàn tay Ma thần để giết nhất phẩm nhị phẩm và tam phẩm, thậm chí là cả võ giả tứ phẩm.
Ngay cả hung thần, cũng không né được bàn tay Ma thần hay sao?
Chắc chắn bọn chúng có thủ đoạn tự vệ.
Đây mới là mục đích thực sự của bọn chúng, cũng hợp logic lắm.
Hoàn thành một ván bài lớn.
“Đã rõ.”
“Nếu như bọn họ có liên hệ với tiền bối thật thì mong tiền bối hãy trấn áp bọn họ lại, tốt nhất là để lại người sống.”
Hứa Thanh Tiêu thỉnh cầu tiên thi.
Đối phương khẽ gật đầu, không do dự chút nào:
“Có thể.”
“Bọn chúng đúng là đáng chết thật.”
Tiên thi đồng ý.
Ngay sau đó, Hứa Thanh Tiêu đứng dậy cúi đầu về phía tiên thi.
“Không cần bái ta.”
“Nhớ cho rõ, ngươi chỉ có thời gian năm tháng.”
“Thời gian vừa đến, bất luận là ngươi có lý do gì, cho dù là có ai đến giải thích cho ngươi, ta cũng sẽ không cho ngươi cơ hội.”
“Nếu ngươi thành thánh, dựa trên tình hình ta có thể kéo dài thêm thời gian.”
“Nhưng nếu như ngươi không thành thánh, nhân quả đã định.”
Đây là câu nói cuối cùng của tiên thi.
Chỉ là, Hứa Thanh Tiêu không đáp lại, hắn quay người đi về phía trước mặt Ngô Minh:
“Thế nào hả?”
Ngô Minh lên tiếng, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ tò mò, hỏi Hứa Thanh Tiêu kết quả thế nào rồi.
Hứa Thanh Tiêu và tiên thi ngồi đối diện nhau trong một khoảng thời gian dài như thế nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì ông ta không biết được.
“Tạm thời không có gì đáng ngại.”
“Có thể làm được một số chuyện.”
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng nhưng không kể rõ cụ thể mọi chuyện cho Ngô Minh.
Hắn sợ Ngô Minh sẽ lo lắng.
“Có một vài chuyện đừng nên giấu vi sư.”
Ngô Minh lên tiếng bảo Hứa Thanh Tiêu đừng giấu diếm ông.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu chỉ lắc đầu sau đó lại nói:
“Sư phụ, ta đã tĩnh tọa trong bao lâu vậy?”
Hứa Thanh Tiêu hỏi.
“Gần mười ngày.”
Mười ngày?
Bên trong ma vực, Hứa Thanh Tiêu tính toán thời gian thì cách ngày Đại Ngụy duyệt binh còn khoảng hơn nửa tháng nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Thanh Tiêu lên tiếng:
“Sư phụ, người về Đại Ngụy đi.”
“Đồ nhi đi đến Tây châu một chuyến, có chuyện cần phải xử lý.”