Hứa Thanh Tiêu lên tiếng.
Địch nhân trước mắt có hai người.
Vĩnh Bình thân vương và Già Lam thần tăng.
Thực tế thì Hứa Thanh Tiêu muốn nói có ba người.
Lữ thánh.
Nhưng hắn đã chết rồi, chết bởi chính tay mình, gần như không còn khả năng nữa.
Chẳng qua bất kể là ai.
Hứa Thanh Tiêu hắn đều phải trả lại từng món, Vĩnh Bình thân vương thì không cần lo nữa, ông ta sẽ liên hệ tiên thi.
Kết quả, tất nhiên sẽ giống như là tự chui đầu vào lưới.
Già Lam thần tăng là người Hứa Thanh Tiêu muốn đi giải quyết.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu không muốn giết.
Mà muốn dùng cách khác.
Ngô Minh không thuyết phục được Hứa Thanh Tiêu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài. Ông rời khỏi ma vực cùng với Hứa Thanh Tiêu.
Sau đó Ngô Minh trở về Đại Ngụy.
Hứa Thanh Tiêu tiến về Tây châu.
Cứ như vậy.
Thời gian dần trôi qua.
Trong chớp mắt.
Mười bốn ngày đã qua đi.
Đại điển duyệt binh của vương triều Đại Ngụy cũng càng ngày càng gần.
Toàn bộ kinh đô Đại Ngụy đã sớm rực rỡ hẳn lên.
mà sứ giả cũng các nước cũng đã đến đông đủ.
Lần này, đúng là Đại Ngụy đã có thể dùng cụm từ vạn nước triều bái để hình dung.
Các nước phụ thuộc biên cảnh Đại Ngụy ngoại trừ một vài quốc gia lúc trước không tạo phản thì quốc quân có thể tự mình đến đây tham quan, quốc quân, gia chủ, vương gia của các thế lực lớn ở bốn châu khác, cũng không còn bao nhiêu.
Đối với chuyện Đại Ngụy duyệt binh lần này.
Các nước đều tràn ngập sự tò mò. Bọn họ không biết lần duyệt binh này Đại Ngụy muốn làm gì đây.
Suy đoán hơn nửa tháng, cuối cùng họ rút ra được cái kết luận chính là Đại Ngụy đang muốn thể hiện rõ sức mạnh quốc gia, muốn nói cho người trong thiên hạ biết bây giờ Đại Ngụy đã quật khởi.
Dùng nghi thức duyệt binh để làm thiên hạ chấn động, thỏa mãn chút lòng hư vinh đồng thời sau này khi đàm phán cũng sẽ có quyền chủ động.
Suy nghĩ của các nước đối với mấy điểm này cũng hoàn toàn khác nhau. nước nhỏ đều âm thầm học hỏi, cầu mong sao cho có một ngày mình cũng sẽ được giống như vậy.
Nước lớn thì lại không giống, như Đột Tà và Sơ Nguyên vậy, bọn họ vốn dĩ xem thường chuyện duyệt binh này.
Nhất là vương triều Sơ Nguyên, họ lại càng cho rằng nếu như không phải Đại Ngụy luyện chế ra Thần Võ đại pháo nhất phẩm sớm hơn một chút thì bây giờ ở nơi này cũng không đến phiên Đại Ngụy diễu võ giương oai.
Sau khi có được Thần Võ đại pháo, thái độ của hai triều đều đã có sự thay đổi.
Về cơ bản thì Sơ Nguyên cũng vậy, Đột Tà cũng thế, thực chất thì bên trong bọn họ vẫn là những đối thủ cạnh tranh, không tồn tại tình đồng minh thật sự.
Nhưng bất kể là như thế nào thì.
Lần này vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đều đã phái hai vị vương gia có địa vị cao nhất đến, so với vị thân vương làm sứ thần trước đó còn cao hơn nhiều.
Là vương gia nắm giữ binh quyền thật sự.
Một mặt là do Đại Ngụy yêu cầu, một mặt cũng là sự quyết định của hai triều.
Bởi vì hai triều đã suy nghĩ một hồi.
Bọn họ cho rằng vương triều Đại Ngụy thế mà lại đồng thời đồng ý đưa Thần Võ đại pháo cho các thế lực lớn.
Cái này mang ý nghĩa là Đại Ngụy còn cất giấu không ít con át chủ bài, điều này làm bọn họ lo lắng, cũng khiến cho bọn họ thấy vui sướng.
Nếu Đại Ngụy đã đồng ý cho các thế lực lớn một bên một chiếc Thần Võ đại pháo, vậy hai triều có thể tiếp tục yêu cầu Thần Võ đại pháo nữa hay không?
Mặc dù bọn họ không hiểu Thần Võ đại pháo ở Đại Ngụy nhiều đến mức nào.
Cũng mặc kệ Đại Ngụy suy nghĩ như thế nào, nếu như có thật thì bọn họ cũng muốn nhiều một chút, không thể chịu thua thiệt được.
Nhưng nếu như không có thì cũng không sao, dù sao cũng chỉ là thử một lần mà thôi.
Thân vương của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đã đến Đại Ngụy từ bảy ngày trước, cũng đã thông báo ý này với Lễ bộ.
Ý tứ đại khái chính là nếu như Đại Ngụy thật sự có nhiều Thần Võ đại pháo thì có thể cho hai triều nhiều hơn một chút, về phần các thế lực khác, vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên đồng ý giúp Đại Ngụy giải quyết hết những phiền toái này.
Chỉ là, câu trả lời của Đại Ngụy lại khiến cho bọn họ có hơi không ngờ tới.
Lễ bộ không từ chối cũng không đồng ý, chỉ cười nói chuyện này để sau khi duyệt binh xong rồi lại nói.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Ngày mai là đến ngày duyệt binh đại điển.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Thỉnh thoảng Quý Linh sẽ nhìn về phía của điện, mấy mươi ngày trước, sau khi nàng biết được tin Hứa Thanh Tiêu bình an vô sự thì không nhịn được mà vui sướng vô cùng.
Chỉ là mấy mươi hôm nay Hứa Thanh Tiêu vẫn chưa trở lại, ngày mai là đại điển duyệt binh, từ đầu đến cuối Hứa Thanh Tiêu đều không quay lại làm cho tinh thần nàng có hơi không tập trung.
Cuối cùng, mãi cho đến đêm khuya nhưng vẫn không thấy bóng dáng Hứa Thanh Tiêu đâu như cũ.
Còn ba canh giờ nữa là duyệt binh đại điển bắt đầu rồi.
Mà cùng lúc này.
Tây châu.
Trong Thiên Trúc tự.
Già Lam thần tăng lộ ra vẻ cực kỳ bình tĩnh, ông ta gõ mõ.
Mà ngay vào lúc này.
Một bóng dáng chầm chậm xuất hiện.
Là bóng dáng của Tuệ Giác.
Thấy bóng dáng này xuất hiện, Già Lam thần tăng cũng không để ý đến chút nào mà chỉ tiếp tục gõ mõ.
Tuệ Giác chẳng nói câu nào, vừa đi vào đã ngồi đả tọa trước mặt Già Lam thần tăng.
Đợi một canh giờ qua đi.
Già Lam thần tăng cũng không tiếp tục gõ mõ nữa.
Lòng ông ta đã không yên tĩnh được.
“Là Hứa Thanh Tiêu bảo ngươi đến?”
Già Lam thần tăng lên tiếng, nhíu đôi mày lại hỏi.
Tuệ Giác không trả lời ông ta mà ngược lại lại ngồi tiếp tục gõ mõ.
“Vi sư là phật môn.”
“Cho dù thân có vào đại ngục nhưng cũng không hối hận.”
Già Lam thần tăng lên tiếng.
Đến lúc này ông ta vẫn cho rằng mình không hề làm gì sai.
Tuệ Giác không nói câu nào, vẫn tiếp tục gõ mõ như cũ.
Cuối cùng.
Tuệ Giác, người đã gõ mõ suốt một canh giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
“Thế tôn nói.”
“Qua ngày hôm nay sư phụ sẽ viên tịch, bảo đệ tử đến đây để đưa tiễn sư phụ đoạn đường cuối cùng.”
Giọng Tuệ Giác có vẻ hơi bình tĩnh nhưng lời nói lại tràn ngập sự khác biệt.
“Hắn bảo ngươi giết ta sao?”
Già Lam thần tăng bình tĩnh hỏi. Ông ta không sợ chết, chỉ muốn làm nhiều hơn vài chuyện cho phật môn mà thôi.
“Không.”
“Thế tôn nói, chính ngài sẽ viên tịch.”
“Qua hôm nay.”
Tuệ Giác lắc đầu.
Trong phút chốc, Già Lam thần tăng trầm mặc.
Hôm nay viên tịch?
Ông ta không tin.
Nhưng suy nghĩ một hồi, ông ta cũng không nói gì thêm, chỉ tiếp tục gõ mõ.