Cùng lúc đó.
Trong phút chốc, lại trôi qua thêm hai canh giờ.
Cuối cùng.
Cuộc duyệt binh của vương triều Đại Ngụy cũng bắt đầu.
Keng.
Tiếng kèn ngột ngạt lại đồng loại vang lên.
Âm thanh này đã truyền đến bốn phương tám hướng, lan khắp toàn bộ kinh đô Đại Ngụy, khiến cho toàn thành sôi trào.
Sau một khắc.
Trên đài xem duyệt binh, Nữ đế Đại Ngụy xuất hiện. Trong phút chốc, vô số bách tính thần tử quỳ trên mặt đất hô to bệ hạ vạn tuế.
Sau câu nói miễn lễ, bách tính và quần thần cũng ồn ào đứng dậy.
Ngay sau đó, sứ thần của các quốc gia cũng dần dần xuất hiện, ngồi xuống hai bên trái phải, cách Nữ đế chừng bảy tám trượng.
Sứ giả các nước xem thường, bọn họ cúi đầu hướng về phía Nữ đế Đại Ngụy, sau đó họ ngồi xuống, vẻ mặt bình tĩnh vô cùng.
Theo suy nghĩ của bọn họ, đây chẳng qua là vương triều Đại Ngụy muốn khoe khoang mà thôi.
Mặc dù có hơi ghen ghét nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là ghen ghét mà thôi.
Còn các thế lực lớn của bốn chây thì hi vọng lần duyệt binh này nhanh chóng kết thúc, như vậy bọn họ sẽ có thể đòi Thần Võ đại pháo từ Đại Ngụy.
Trong những ngày này, bọn họ thường đi đến xem Thần Võ đại pháo, bất luận là có nhìn mấy lần thì bọn họ cũng đều cảm thấy khiếp sợ không gì sánh nổi.
Cho nên bọn họ rất chờ mong trận duyệt binh lần này kết thúc.
Lúc này.
Theo cái vung tay của Quý Linh, Trần Chính Nho lập tức bắt đầu hạ chỉ lệnh.
Theo từng tiếng kèn lệnh vang lên.
Cuối cùng, cuộc duyệt binh cũng chính thức bắt đầu.
Lần duyệt binh này, xem như công bộ cũng hạ quyết tâm dữ lắm, trực tiếp làm một con đường siêu to khổng lồ, chỉ rộng thôi cũng đủ để cho một trăm lẻ tám con ngựa đi cùng một hàng mà không cần chen chúc.
Sau khi tiếng khèn vang lên.
Rồi đến từng trận tiếng bước chân.
Tướng sĩ Đại Ngụy bước ra khỏi hàng.
Kỳ Lân quân, Huyền Vũ quân, Đại Hoang quân, Thiên Tử quân, các binh doanh khác vân vân xuất hiện hết cái này đến cái khác.
Đầu tiên là bộ binh, sau đó là kỵ binh.
Hiện trường cực kỳ hoành tráng làm cho bách tính kinh đô và bách tính của các quốc gia khác đều cảm thấy chấn động không gì sánh kịp.
Đây là sự chấn động đến từ dân chúng.
Thân vương của các quốc gia tương đối, các đế tộc, tộc trưởng bọn họ thì lại cảm thấy có vẻ rất bình tĩnh.
Dù sao thì cảnh tượng này, xài bạc là làm được ngay thôi, bọn họ cũng có thể làm được, nhưng không cần thiết, đơn giản chỉ là lãng phí tiền bạc mà thôi.
Vì vậy, đối với bọn họ mà nói, chuyện này có vẻ hơi nhàm chán.
Nếu không phải thấy ngại mặt mũi thì chỉ sợ bọn họ đã đi từ lâu rồi.
Ước chừng khoảng nửa canh giờ.
Ngay vào lúc sứ giả của các quốc gia đều cảm thấy có hơi nhàm chán.
Thì một âm thanh bỗng nhiên phá vỡ sự an tĩnh:
“Các ngươi mau nhìn kìa, đó là Thần Võ đại pháo.”
Sau khi giọng nói kia vang lên, các thế lực lớn ở năm châu cũng không nhịn được đưa mắt nhìn sang, trừ vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên, họ không nhìn ra ngoài.
Đa phần các ánh mắt đều khóa chặt trên người Thần Võ đại pháo.
Bọn họ không có được cho nên vẫn luôn cố chấp với Thần Võ đại pháo.
Lấy Thần Võ đại pháo ra để duyệt binh, trên thực tế, rất nhiều người đã đoán được chuyện này. Sức mạnh của quân sự Đại Ngụy là đến từ Thần Võ đại pháo.
Cho nên thân vương Đột Tà và thân vương sơ nguyên cũng không thèm để ý.
Thậm chí bọn họ còn dự định đứng dậy rời đi.
Thần Võ đại pháo nhất định là vật cuối cùng, cho nên chỉ cần Thần Võ đại pháo xuất hiện thì cũng mang ý nghĩa là duyệt binh sắp kết thúc rồi.
Nhưng sau một khắc, từng tiếng hét chói tai lại vang lên.
“Trời, không thể nào, không thể nào đâu. Sao lại có nhiều Thần Võ đại pháo như vậy?”
“Cái gì? Sao lại có nhiều Thần Võ đại pháo như vậy?”
“Mười, ba mươi, năm mươi, một trăm, hai trăm bảy, ba trăm hai, bốn trăm rưỡi.”
“Đại Ngụy lấy đâu ra nhiều Thần Võ đại pháo như vậy? Không phải nói Thần Võ đại pháo cần phải dùng cực phẩm Linh kim để chế tạo thành sao? Không phải cực phẩm Linh kim là thứ mà thế gian khó tìm được hay sao?”
“Trời, bảy trăm chiếc Thần Võ đại pháo.”
“Không đúng, không đúng, không phải là bảy trăm chiếc Thần Võ đại pháo.”
Giọng nói càng lúc càng lớn, ngữ khí cũng càng lúc càng đầy vẻ chấn động và hoảng sợ.
Giờ khắc này.
Thân vương của vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa.
Bọn họ đứng dậy nhìn qua.
Chỉ thấy thẳng tắp hai bên đường, từng chiếc Thần Võ đại pháo xuất hiện trước mắt họ.
Mỗi một chiếc Thần Võ đại pháo đều lộ ra ánh vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Liếc nhìn một cái, dường như có đến hơn ngàn chiếc Thần Võ đại pháo, trông cực kỳ khủng bố, làm cho mắt người ta hoa lên.
Hơn nữa mỗi một chiếc Thần Võ đại pháo đều lộ ra khí tức kinh khủng.
Đây là Thần Võ đại pháo, không giả đi đâu được.
“Đây là chuyện không thể nào.”
“Một ngàn hai trăm chiếc.”
“Không đúng, là hơn một ngàn ba trăm chiếc.”
“Một ngàn năm trăm chiếc.”
“Một ngàn năm trăm chiếc Thần Võ đại pháo?”
“Đại Ngụy muốn làm cái quái gì đây?”
Không đến một khắc đồng hồ, một ngàn năm trăm chiếc Thần Võ đại pháo xuất hiện trước mắt mọi người.
Con số khủng khiếp kích thích đến tất cả mọi người ở đây.
Cho dù đám quan lại Đại Ngụy cũng hoàn toàn ngây dại.
Trước đó Hứa Thanh Tiêu nói chỉ có một ngàn chiếc thôi.
Thật không ngờ đến, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn ẩn giấu một chiêu này.
Một ngàn năm trăm chiếc.
Nhiều hơn một nửa.
Đây là khái niệm gì?
Trước đó còn nghĩ đưa đi biên cảnh một trăm năm mươi chiếc, để lại trong triều bốn trăm chiếc.
Bây giờ biên cảnh hoàn toàn có thể mở đến hai trăm năm mươi chiếc, hoàn toàn không cần lo lắng bất kỳ chuyện gì cả.
Nhiều Thần Võ đại pháo như vậy, có thể đủ để san bằng năm châu rất nhiều lần luôn.
Chấn động.
Cả thế giới đều chấn động.
Không ai ngờ lần duyệt binh này, Đại Ngụy còn có cả chiêu như vậy.