Tuân Tử nói những lời này, cũng không có khẳng khái kích động gì, mà rất bình tĩnh.
Đây chính là mục đích của ông ta phục sinh Tam Hung Thần.
Giấu truyền thừa của bản thân ở trong sơn cốc, thu hút hung thần đến hủy diệt hết tất cả, đợi khi sinh linh mới được sinh ra, nếu như nhận được truyền thừa của ông ta.
Sẽ mở ra linh trí, và ông ta cũng sẽ bởi vì vậy mà trở thành thánh, trong bóng tối, tồn tại trong thiên địa, hóa thân thành ý chí của thiên địa.
Đây chính là ý nghĩ của Tuân Tử.
Đây đã là ý nghĩ nhập ma.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu nghe ra, khi Tuân Tử còn trẻ, đã từng gặp một số khó khăn, chỉ có điều ông ta không có may mắn như Hứa Thanh Tiêu.
Ông ta đã lựa chọn giấu tài.
Không ngừng mưu đồ bí mật trong bóng tối.
Bây giờ kế hoạch của ông ta cũng đã thành công rồi.
Hứa Thanh Tiêu có tìm được bọn họ hay không, đây không phải là chỗ quan trọng.
Chỗ quan trọng chính là, Tam Ma Ấn trong cơ thể hắn, đã hoàn toàn sắp hồi phục rồi.
Ông ta lừa gạt đám người Vĩnh Bình thân vương, nói là phục sinh Ma Thần.
Nhưng trên thực tế, mục đích thật sự của ông ta chính là phục sinh Tam Hung Thần.
Đối mặt với lý do của Tuân Tử.
Hứa Thanh Tiêu không cảm thấy có vô lý hay không, hắn không biết Tuân Tử khi còn trẻ đã gặp phải chuyện gì, cho nên không có cách nào đánh giá.
-----
Chỉ có thể nói, hết tất cả đều là trời định mà thôi.
"Nếu đã như thế, xin tiên sinh chịu chết."
Hứa Thanh Tiêu lên tiếng, hắn không có ra tay, mà là để Tuân Tử tự mình kết liễu.
Thay vì nói gì đó, Tuân Tử ngồi ở bên hồ, lặng lẽ nhìn về phía mặt hồ.
Sau một lúc.
Dây câu cá động đậy.
Có một con cá bị mắc câu.
Nhưng Tuân Tử không kéo cần câu lên, mà phất phất tay, một luồng khí mạnh mẽ, làm đứt dây câu cá.
Ngay sau đó, trái tim ông ta tan nát.
Đã tự mình kết liễu.
Ông ta chỉ là một vị Thiên Địa Đại Nho, không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của Hứa Thanh Tiêu.
Thậm chí còn không nghĩ đến việc chạy trốn.
"Hứa Thanh Tiêu."
"Tất cả đều không phải là lỗi của ta."
"Là ý chí của thiên địa."
"Sau Chu Thánh, Nho đạo đã đi tới diệt vong rồi."
"Đây là chuyện không ai có thể cứu được."
"Ta ở phía dưới chờ ngươi."
Đây là vài lời cuối cùng của Tuân Tử.
Khi lời này nói xong.
Người cuối cùng ẩn trốn trong bóng tối cũng hoàn toàn chết rồi.
Hiện giờ, nguy cơ lớn nhất, chỉ còn lại một mình mình.
Bên bờ hồ.
Hứa Thanh Tiêu lẳng lặng nhìn tất cả.
Tại thời điểm này.
Trong ánh mắt của hắn, đúng thật xuất hiện mông lung.
Đại địch đều đã giải quyết xong.
Không có cái gì mà đại chiến hay không đại chiến nữa.
Ngay từ khi Thần Võ đại pháo bắt đầu xuất hiện, Hứa Thanh Tiêu đã biết được, sẽ không có đại chiến phục sinh yêu ma gì cả.
Chỉ là hắn không ngờ tới, mình sẽ trở thành ma đầu cuối cùng.
Có chút bất đắc dĩ, cũng có chút chua xót.
Nhưng cuối cùng, khi hoàng hôn buông xuống.
Hứa Thanh Tiêu biến mất tại chỗ.
-----
Ban đêm.
Hoàng cung Đại Ngụy.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Hầu như một tháng cũng chưa hề chợp mắt, Quý Linh ngồi trên ngai vàng, lật xem từng phần tấu chương.
Nhưng trái tim của nàng, luôn luôn cảm thấy bồn chồn.
Ngô Minh đã trở về gần một tháng, nhưng Hứa Thanh Tiêu từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.
Điều này làm cho nàng rất lo lắng.
Nhưng mà, ngay vào lúc này, đột ngột, Quý Linh bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nàng cảm nhận được hơi thở của Hứa Thanh Tiêu.
Hai người đều mang quốc vận Đại Ngụy, cho nên đương nhiên bọn họ có thể cảm ứng được.
Bên ngoài điện.
Quả thật có một bóng người, là Hứa Thanh Tiêu.
Vào lúc này, Quý Linh đứng dậy, trên khuôn mặt nàng tràn đầy vẻ vui sướng.
Nàng đã từng nói.
Chỉ cần Hứa Thanh Tiêu bình yên vô sự trở về, nàng nguyện ý thành thân với Hứa Thanh Tiêu.
Trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã nghĩ tới, nếu Hứa Thanh Tiêu trở về, nàng và Hứa Thanh Tiêu kết làm phu thê, sớm sinh con, sau đó đợi hậu nhân trưởng thành, tiếp nhận hoàng quyền.
Nàng sẽ cùng Hứa Thanh Tiêu rời khỏi đây, an tâm đi du ngoạn sông núi Đại Ngụy.
Nhưng, ngay trong phút Quý Linh đứng dậy.
Bóng dáng của Hứa Thanh Tiêu biến mất.
Tuy nhiên, bên ngoài điện bỏ lại một quyển sách.
"Hứa ái khanh."
"Hứa ái khanh, vì sao khanh lại tránh mặt trẫm?"
Quý Linh có chút khó hiểu, nàng đi ra ngoài điện, nhặt quyển sách nhỏ lên.
Sau khi từ từ mở ra.
Từng dòng chữ xuất hiện.
"Bệ hạ, đại địch đã bị tiêu diệt, Đại Ngụy sau này sẽ thái an bình, dân giàu nước mạnh, ruộng lương thực phong phú, thi hành chính sách nhân từ đối dân, nghiêm hình để trị quốc, thân cận trung thần nhưng tránh xa tiểu nhân, thân là đế vương, nên tự mình xét lại bản thân nhiều lần trong ngày.”
Đây là cho lời khuyên.
Hứa Thanh Tiêu để lại lời khuyên cho nàng.
Khoảnh khắc này.
Quý Linh hiểu ra, Hứa Thanh Tiêu đang gặp phải phiền toái cực lớn.
Đây là kết thúc cuối cùng.
Hắn không gặp nàng, nhưng để lại lời khuyên, hy vọng nàng có thể làm một minh quân.
"Hứa Ái Khanh."
"Trẫm không cần lời khuyên."
"Khanh đi ra đi."
"Đại Ngụy cần khanh."
"Trẫm cũng cần khanh."
"Bất luận có nguy nan gì, trẫm sẽ giúp khanh."
"Khanh vì Đại Ngụy đã làm quá nhiều rồi, khanh đã giúp trẫm quá nhiều rồi, vì sao khanh không cho trẫm một cơ hội chứ."
Giọng nói của Quý Linh vang lên trong đại điện.
Ngoài điện, các thị nữ thái giám nghe tiếng nhao nhao chạy đến, bọn họ không dám nhiều lời, mà chỉ quỳ gối ở một bên, sợ Nữ đế gặp phải nguy hiểm gì.
"Hứa Ái Khanh."
"Vì sao khanh lại tránh mặt không gặp?"
"Trẫm biết khanh đang ở đây."
"Cho dù gặp phải chuyện gì, gặp trẫm một lần cũng không thể sao?"
Quý Linh tiếp tục nói.
Nàng không biết Hứa Thanh Tiêu ở đâu.
Nhưng nàng biết chính là, Hứa Thanh Tiêu nhất định đang ở trong hoàng cung.
Khoảnh khắc này.
Quý Linh hoàn toàn hiểu được, bản thân cũng đã thích Hứa Thanh Tiêu.
Thay vì nói là thích.
Thì đúng hơn nói là một loại hấp dẫn.
Hứa Thanh Tiêu chính là Bình Loạn vương của Đại Ngụy, so với tuổi tác của nàng không chênh lệch bao nhiêu.
Tình cảm giữa nam và nữ, đôi khi chính là sự tương đồng hỗ trợ lẫn nhau.
Hai người tuy rằng không tiếp xúc nhiều với nhau, nhưng cả hai đều cùng một loại người, tự nhiên, sinh ra tình cảm là chuyện rất bình thường.