Không thể phủ nhận.
Hứa Thanh Tiêu cũng có cảm giác đối với Nữ đế.
Suy cho cùng vẻ đẹp tuyệt sắc như thế, không ai không thích, từ kinh ngạc ban đầu, đến cùng ở chung sau này.
Cùng với tâm ý biểu đạt của Nữ đế.
Hứa Thanh Tiêu đều hiểu.
Nhưng hắn càng hiểu rõ hơn chính là.
Còn bốn tháng cuối cùng, hắn không muốn có gì vướng bận.
Nếu như bản thân có thể thành thánh.
Có lẽ hai người còn có lúc gặp nhau.
Nhưng nếu như bản thân hắn không thể thành thánh.
Gặp nhau bây giờ.
Đó là nỗi đau và luyến tiếc sau này.
Đêm hôm nay.
Trong Dưỡng Tâm điện.
Nữ đế Đại Ngụy hoàn toàn thất thố, nàng rất phẫn nộ, từ lúc bắt đầu chất vấn, đến cuối cùng phẫn nộ.
Giọng nói phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Nhưng Hứa Thanh Tiêu từ đầu đến cũng không xuất hiện.
Tin tức trong cung rất nhanh đã truyền ra bên ngoài.
Lục bộ thượng thư, chư vị quốc công, cũng nhao nhao biết được việc này.
Phỏng đoán sơ sơ, bọn họ đều hiểu, Hứa Thanh Tiêu đã gặp phải rắc rối, một rắc rối lớn thật sự.
Nhưng cụ thể là cái gì, bọn họ lại đoán không ra, chỉ biết là Hứa Thanh Tiêu muốn một mình gánh vác hết tất cả.
Có người thân cận vô cùng cảm khái.
Cũng có người thương tiếc, bọn họ đều đã chuẩn bị cho chuyện hôn sự của Nữ đế Đại Ngụy, chắc chắn sau này sẽ có hậu nhân kế thừa thích hợp.
Còn có người lại mắng to Hứa Thanh Tiêu quá mức ích kỷ, vĩnh viễn là một mình, cái gì cũng thích tự mình chống đỡ.
Nhưng dù thế nào đi nữa.
Hứa Thanh Tiêu vẫn không xuất hiện.
Đó là trường hợp.
Thời gian trôi qua từ từ.
Một tháng sau.
Tiền trang Đại Ngụy chính thức phát hành tiền giấy thống nhất, chia làm ba loại: vàng, bạc, và đồng, yêu cầu các thế lực lớn trong thiên hạ cùng với các nước lớn phải công nhận giá trị của tiền giấy.
Với việc phát hành chính thức của tiền giấy Đại Ngụy, toàn bộ Đại Ngụy bước vào giai đoạn phát triển không ngừng.
Cùng tháng đó.
Học đường Đại Ngụy chính thức khai trương, lấy tên là Thủ Nhân học đường, phàm là con dân Đại Ngụy, đều có thể nhập học, vương triều Đại Ngụy được miễn học phí trong chín năm.
Trong một thời gian ngắn, cả nước reo mừng.
Mặc dù trước đó vương triều Đại Ngụy đã bắt đầu làm thí điểm, nhưng bởi vì hao phí nguồn nhân lực và tài lực rất lớn, cho nên chỉ có thể thử thí điểm ở mấy quận phủ trọng yếu.
Còn bây giờ là hướng đến toàn bộ vương triều Đại Ngụy.
Tất cả đều phải nhờ vào những tờ tiền giấy Đại Ngụy.
Lại là một tháng nữa.
Thôi Ân Lệnh truyền ra từ trong triều đình.
Tước vị vương hầu các nơi, thê thiếp cũng có thể kế thừa lãnh địa và tước vị, dẫn tới thiên hạ chấn động.
Kế hoạch này làm chư vương trầm mặc.
Trong một đêm, tất cả vương hầu Đại Ngụy, chủ động giao ra binh phù, hoàn toàn quy nạp triều đình, bọn họ hiểu được Thôi Ân Lệnh chỉ là cảnh cáo, chủ động giao binh quyền, ít nhất còn có thể giữ lại quyền lực tước vị.
Nếu không, một khi thanh lý, hài cốt cũng không còn.
Cứ như vậy, vẻn vẹn trong vòng chưa đầy nửa tháng, chuyện phiên vương khiến bất kỳ triều đình nào từ xưa đến nay đều phải lo lắng, đã chấm dứt vào hôm nay.
Tuy rằng Thôi Ân Lệnh không thể hoàn toàn áp chế được Phiên vương.
Nhưng chỉ cần quốc gia càng thêm cường đại, đế vương phàm là ngu ngốc vô năng, dựa vào năng lực của Lục bộ, phiên vương Đại Ngụy, hoàn toàn không dám náo loạn.
Và sau đó.
Lại là nửa tháng nữa.
Một tin tức lan truyền.
Hứa Thanh Tiêu biến mất gần bốn năm tháng, đã xuất hiện ở một thư viện, giảng dạy Tâm học, thu hút vạn người dân đến vây xem.
Nhưng hôm sau, Hứa Thanh Tiêu biến mất, lại xuất hiện ở một chỗ khác.
Có người đi tìm Hứa Thanh Tiêu.
Nhưng cuối cùng phát hiện ra, cũng không phải là chân thân Hứa Thanh Tiêu giảng dạy, mà là một đạo linh thể, là thuật phân thân của Tiên môn.
Đến cuối cùng, bóng dáng Hứa Thanh Tiêu xuất hiện càng ngày càng nhiều, hắn ở Đại Ngụy giải thích phương pháp tâm học.
Nói với mọi người, tư tưởng và học vấn, đã hình thành thì không thay đổi, tất cả mọi thứ từ trái tim, biết điều thiện và cái ác, từ cái thiện mà làm.
Cứ như vậy.
Trong nháy mắt.
Một tháng nữa đã trôi qua.
Trong hoàng cung, đột nhiên xuất hiện thêm một xe sách, xuất hiện ở Dưỡng Tâm điện.
Là Hứa Thanh Tiêu để lại cho Đại Ngụy, cũng là cho Quý Linh.
Bên ngoài Dưỡng Tâm điện.
Quý Linh nhìn bầu trời trong xanh, thần sắc nàng rất tiều tuỵ.
Nàng hiểu được, Hứa Thanh Tiêu không gặp nàng, tất nhiên là có nguyên nhân của hắn.
Nàng cũng hiểu rằng đây là lời tạm biệt cuối cùng của hắn.
Thư tịch chất đầy một xe, sách viết quá nhiều thứ.
Là căn cơ phát triển của Đại Ngụy trong vài trăm năm tới.
Cho đến giờ khắc này, Hứa Thanh Tiêu vẫn còn đang nhớ tới Đại Ngụy, cũng đang nhớ nàng.
Vì vậy, trong nháy mắt.
Lại là một tháng biến mất bặt vô âm tín.
-----
Vũ Xương năm thứ ba.
Ngày 3 tháng 3.
Vương triều Đại Ngụy.
Bên ngoài huyện Bình An.
Khi mặt trời chậm rãi mọc lên.
Một bóng người đứng trên đỉnh núi.
Lặng lẽ nhìn mặt trời mọc.
Chính là Hứa Thanh Tiêu.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa sổ, trong chớp mắt, đã bốn tháng trôi qua.
Bốn tháng này.
Hứa Thanh Tiêu đã thử qua rất nhiều biện pháp để thành thánh.
Nhưng dần dần hiểu rõ, Hứa Thanh Tiêu đã hiểu được bản thân cách thánh nhân chênh lệch bao nhiêu.
Thánh nhân.
Không phải là một cảnh giới.
Đó là sự lột xác trong suy nghĩ.
Hắn còn lâu mới trở thành thánh nhân, cũng không làm được thánh nhân.
Bởi vì, không qua được tự hỏi chính mình.
Tất cả các bài thơ, bao gồm cả những câu danh ngôn thiên cổ, hay là tâm học, đều không thuộc về chính mình.
Chỉ có thể nói hắn đem những danh ngôn thiên cổ này phát dương quang đại ở thế giới này mà thôi.
Không phải là thứ của riêng hắn.
Nó không phải là một cái gì đó của riêng mình hắn.
Muốn mượn điều này để thành thánh.
Đó là điều không thể.
Hắn đã cùng đám người Triều Ca thương lượng hồi lâu, cuối cùng nhận được kết luận chính là, khó như lên trời.
Vì vậy, hắn trả lại Thiên Địa Văn Cung lần nữa cho Chu Lăng, cũng cho người xây dựng Văn cung Đại Ngụy mới, xây tượng điêu khắc đám người Triều Ca, để vạn dân sùng bái, có lẽ một ngày nào đó, có thể tái tạo được thân thể.