Đêm khuya.
Bầu trời không một vì sao.
Trần giới.
Sau khi giọng của Hứa Thanh Tiêu vang lên, thế nhân đều trở nên an tĩnh.
Sau một khắc.
Toàn bộ trần giới đều vỡ òa cả lên.
Bên chấn động đầu tiên là Vương triều Đại Ngụy.
Bên trong Hoàng cung.
Quý Linh đã gầy hơn rất nhiều, mặc dù vẫn là đệ nhất mỹ nhân của thế gian, nhưng sự tiều tuỵ trong ánh mắt không cách nào che lấp được.
Một vị đế vương, đáng lẽ ra không nên như thế.
Nhưng trong những ngày qua, nội tâm nàng đã phải chịu giày vò rất rất nhiều.
Thuở nhỏ từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, phụ thân đã rời đi, triều đình rối ren, mình như bước trên băng mỏng, nàng không có ai xứng đáng để tín nhiệm.
Cho đến khi Hứa Thanh Tiêu xuất hiện.
Những ngày tháng đó, nàng không thể quên được lần đầu tiên gặp gỡ Hứa Thanh Tiêu, cũng không thể quên được Hứa Thanh Tiêu mời thánh ý đến ngay trên triều đình.
Từng cảnh tưởng này in sâu trong ký ức nàng, gạt mãi cũng không đi.
Cho đến bây giờ, Hứa Thanh Tiêu rời đi, rời đi một cách im hơi lặng tiếng, chỉ để lại cho mình một vài bản nghị chương.
Những ngày này, nàng đang hi vọng, hi vọng Hứa Thanh Tiêu có thể trở về, mang theo ánh sáng trở về.
Nhưng điều không ngờ tới là.
Nàng đã nghe thấy giọng nói nàng không muốn nghe nhất.
"Ta là Hứa Thanh Tiêu, ngày hôm nay nguyện phân tán sức mạnh Á thánh, Văn cung tài khí cho thế gian, sáng lập con đường thành Thánh vì người đọc sách thế gian."
"Nguyện năm trăm năm sau, song thánh lâm thế."
Giọng nói tràn ngập kiên định, mang theo vẻ vô tình, cũng hàm chứa sự kiên quyết.
Khi giọng nói đó vang lên, Quý Linh liền biết, Hứa Thanh Tiêu cuối cùng vẫn không thể ngăn cơn sóng dữ.
Cuối cùng, hắn đã ngã xuống.
Phía trước thiên mệnh mênh mông, hắn không còn tiếp tục tạo nên kỳ tích được nữa rồi.
Đau thương.
Quá đau thương.
Khoảnh khắc này, trái tim Quý Linh như bị dao cắt. Nàng không khóc được, những ngày này, nàng không biết đã rơi lệ bao nhiêu lần.
Nàng ôm lấy trái tim mình, khom người xuống, khó chịu đến ngạt thở.
Hứa Thanh Tiêu thân mang một nửa quốc vận, thời điểm Hứa Thanh Tiêu rớt đài, nàng đã cảm nhận được.
Nàng biết, Hứa Thanh Tiêu đã chết rồi.
Thật sự đã chết rồi.
Âm thanh nghẹn ngào vang lên, bên trong Dưỡng Tâm điện, nữ đế bừng khóc nức nở. Mấy ngày nay, nàng vẫn luôn lo lắng cái ngày này sẽ tới.
Đến khi cái ngày này thật sự tới, nàng lại không thể chấp nhận được.
Trong kinh thành.
Ở giữa Lại bộ, Trần Chính Nho đang ngắm nhìn bầu trời, không có sao trời, giọng nói của Hứa Thanh Tiêu đang văng vẳng bên tai.
Ông đã lớn tuổi, đã chứng kiến qua vô số sóng to gió lớn, nhưng thời khắc này, ông lại không kìm được hai hàng nước mắt trong veo.
Trước bàn.
Ông nâng bút, chậm rãi viết xuống hai chữ.
Vạn cổ.
Cùng lúc đó, Hình bộ thượng thư Trương Tĩnh, Hộ bộ thượng thư Cố Ngôn, Lễ bộ thượng thư Vương Tân Chí và rất nhiều quốc công vương hầu khác, trên đường phố cũng truyền tới rất nhiều tiếng khóc bi thương.
Trước khi chết, Hứa Thanh Tiêu còn suy nghĩ cho muôn dân thiên hạ, phân tán tài khí của thân mình trả lại cho thiên địa. Khí phách bậc này, chính là vạn cổ.
Rất nhanh, thông tin Hứa Thanh Tiêu tự vận đã lan truyền khắp kinh thành.
Dân chúng chưa từng nghĩ đến Hứa Thanh Tiêu lại đột nhiên ra đi, trong nhất thời căn bản không thể nào tiếp thu được.
Rất nhanh, có người đã bắt đầu nhắc đến công trạng của Hứa Thanh Tiêu.
Hắn tu hành dị thuật, lo lắng bản thân sẽ trở thành yêu ma nên mới tự tuyệt.
Không có nói rõ ràng, nhưng đại ý là như thế.
Trong chốc lát, dân chúng trở nên chấn động.
Khoảnh khắc này, mọi hành động của Hứa Thanh Tiêu không thua kém bất cứ thánh nhân nào.
Hi sinh bản thân để đổi lấy yên bình cho thiên hạ.
Như vậy không phải thánh nhân thì là cái gì?
Tiếng khóc vang lên từ kinh đô Đại Ngụy, kể từ khi Hứa Thanh Tiêu vào kinh, mỗi việc mỗi chuyện hắn làm đều là vì bách tính, lập trường của hắn chính là bách tính.
Không sợ cường quyền, không sợ yêu ma, vị thiên địa lập tâm, vị sinh dân lập mệnh, vị vãng thánh kế tuyệt học, vị vạn thế khai thái bình.
(Vì xã hội kiến lập lại giá trị tinh thần, vì dân chúng xác lập ý nghĩa của sinh mệnh, vì tiền thánh kế thừa học thống đã bị gián đoạn, vì vạn thế khai thác cơ nghiệp thái bình.)
Hứa Thanh Tiêu đã làm được những việc hắn nên làm.
Tin tức rất nhanh đã lan ra.
Cảnh nội Trung châu.
Vương triều Đột Tà và vương triều Sơ Nguyên cũng đã biết được tin tức này.
Có điều, đại đế hai triều đã không còn chút tâm tư đấu tranh nào nữa.
Nhưng sau khi nghe kể mọi hành động của Hứa Thanh Tiêu, hai vị đại đế cũng lặng lẽ.
Là kính nể.
Nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Một tiếng thiên tài vạn cổ cũng coi như là đánh giá dành cho Hứa Thanh Tiêu, ngoài ra không có gì khác.
Tây Châu.
Sau khi Tuệ Giác nghe được những lời về Hứa Thanh Tiêu, không khỏi chắp tay trước ngực, miệng niệm A di đà phật.
"Thế tôn hiến thân cho địa ngục, còn thế nhân cực lạc chính là thượng cảnh."
Tuệ Giác lên tiếng, trong ánh mắt ông ngoại trừ kính nể thì còn có chút buồn man mác. Bởi vì ông hiểu rõ, cả đời này của mình đều không thể vượt qua Hứa Thanh Tiêu.
Cũng không phải ông sợ chết, mà là Hứa Thanh Tiêu không biết sợ.
Đông Châu, Nam Châu, Bắc Châu đều chấn động.
Cái tên Hứa Thanh Tiêu, như là một ngọn núi thần trấn áp làm năm châu im lặng.
Vương triều Đại Ngụy, một vương triều nguy hiểm cận kề, lung lay trong trận mưa to bão lớn đã được một người chống đỡ vực dậy.
Người đó chính là Hứa Thanh Tiêu.
Công lao và thành tích của Hứa Thanh Tiêu khó mà diễn tả bằng lời, bởi vì mỗi một thứ hắn làm đều ngoài tầm với của những người bình thường.
Nhưng một người thiên hạ vô song như vậy, ngày hôm nay đã ngã xuống.
Mọi người không thể tin.
Nhưng không thể không chấp nhận cái sự thật này.
Hứa Thanh Tiêu tự phân tán tài khí, điều này đã định trước Hứa Thanh Tiêu chắc chắn sẽ ra đi.
Nếu không, vô duyên vô cớ phân tán tài khí làm gì?
Vương triều Đại Ngụy.
Trong huyện Bình An.
Ngô Minh cõng Hứa Thanh Tiêu lên, thân thể hắn vẫn còn chút hơi ấm.
Ông đã lớn tuổi, Hứa Thanh Tiêu là đệ tử của ông, từ xưa đến nay người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đều là chuyện khiến người đau xót.
Ngô Minh rơi nước mắt.
Ông là nhất phẩm của Đại Ngụy, cho dù là tan xương nát thịt, ông cũng sẽ không rơi lệ.
Nhưng giờ khắc này, ông không nhịn được bật khóc.
Nhưng vẫn muốn cõng Hứa Thanh Tiêu đến Ma vực, để Tiên thi trấn áp thi thể của hắn, để tránh dựng dục ra yêu ma.
Chỉ là, Ngô Minh rất nhanh liền phát hiện, trong tay Hứa Thanh Tiêu có thứ gì đó.
Cạy tay hắn ra, thì ra là một tờ giấy.
Bảo mình đưa di thể đến kinh đô cho nữ đế nhìn hắn lần cuối, sau đó lại đưa hắn vào trong Ma vực.
Chung quy cũng là không đành lòng.
Ngô Minh hít một hơi thật sâu.
Ông không nói gì, mà cõng thi thể Hứa Thanh Tiêu đi về phía kinh đô Đại Ngụy.
Dọc đường đi, ông trầm mặc không nói, nhịp chân cũng không tính là quá nhanh, dường như đang muốn cho Hứa Thanh Tiêu ngắm nhìn nhiều hơn những sông núi nước non.
Nhưng ông đã rõ, rằng ngọn nến sinh mệnh của Hứa Thanh Tiêu đã hoàn toàn lụi tàn.
Thần tiên có ra tay không không thể cứu được hắn.
Trong chớp mắt.
Mặt trời ló dạng.
Bất luận là ai qua đời, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Bên ngoài kinh đô.
Ngô Minh cõng di thể Hứa Thanh Tiêu xuất hiện, ông từng bước từng bước tiến vào trong kinh đô.
Ban đầu có người còn hiếu kỳ, dù sao cảnh tượng một ông già cõng một người trẻ tuổi cũng có phần lập dị.
Nhưng khi mọi người phát hiện người trên lưng ông lão là Hứa Thanh Tiêu, nhất thời vô số tiếng khóc vang lên.
Toàn bộ bách tính đều quỳ xuống.
Bọn họ nghẹn ngào khóc rống, nhìn về phía Hứa Thanh Tiêu, khóc than trời xanh bất công, gào khóc vận mệnh Hứa Thanh Tiêu quá nhiều thăng trầm.
Trong Kinh thành, rất nhiều người đều đã biết chuyện này. Mọi người tự giác quỳ lạy ở hai bên, cung tiễn Hứa Thanh Tiêu đoạn đường cuối cùng.
Trong nháy mắt.
Từng chùm hào quang nhập vào thân thể Hứa Thanh Tiêu.
Đây là dân ý.
Là dân ý mênh mông vô tận.
Kinh đô xôn xao cả lên, giống như hào quang vạn trượng.
Mọi người kinh ngạc, cho rằng đó là thần tích, cho rằng Hứa Thanh Tiêu sẽ được hồi sinh.
Nhưng kỳ tích cuối cùng vẫn không xuất hiện.
Mặc cho những tia hào quang đó vẫn không ngừng tiến vào trong thân thể Hứa Thanh Tiêu.
Thì hắn vẫn không sống lại.
Cuối cùng, Ngô Minh đi đến bên ngoài hoàng thành.
Mà Nữ đế sớm đã chờ ở bên ngoài hoàng cung.
Khuôn mặt nàng đã ướt đẫm nước mắt, thân là đế vương, nàng không nên như thế, nhưng nhìn chăm chăm phía nơi xa, nàng không thể nào ngăn lại nỗi thống khổ của mình.
Bách quan đều đã xuất hiện.
Trần Chính Nho, Trương Tĩnh, Cố Ngôn.
Bọn họ đang theo dõi hết thảy.
Trầm mặc không nói.
Có người rơi lệ.
Cũng có người thở dài.
Dân chúng quỳ ở hai bên, khóc gào tên Hứa Thanh Tiêu.
Những năm qua, những chuyện Hứa Thanh Tiêu làm vì Đại Ngụy, bọn họ đều rõ mồn một.
Nhưng không ngờ rằng, kết cục cuối cùng của Hứa Thanh Tiêu là như thế này.
Có người khóc, chất vấn ông trời.
Vì sao người tốt luôn có kết cục như vậy.
Cả ngày nay.
Tiếng khóc vang vọng khắp kinh đô Đại Ngụy.
Tất cả người dân đều tới, có lẽ là có sức cảm hoá, cũng có lẽ là dân chúng thật sự thương tâm.
Bọn họ đồng thời xuất hiện.
Trong trong ngoài ngoài, vây quanh không biết là bao nhiêu người.
Mọi người tự giác quỳ xuống đất, bảo đám trẻ con dập đầu, cuối cùng nhìn Hứa Thanh Tiêu một chút.
Trên đường lớn.
Ngô Minh đang cõng Hứa Thanh Tiêu, thân thể ông cũng khòm cả xuống.
Ông là nhất phẩm.
Là nhất phẩm của Đại Ngụy.
Không ai có thể làm ông khom lưng uốn gối, nhưng người trên lưng ông lại có thể làm ông khom người.
Từng người một xuất hiện.
Là bằng hữu của Hứa Thanh Tiêu, có lẽ không phải quá quen thuộc, nhưng bọn họ rất kính nể Hứa Thanh Tiêu.
Họ cúi đầu một cái thật sâu trước Hứa Thanh Tiêu.